Tôi đã có những tháng ngày sống cô đơn trong chính căn nhà mình. Hạnh phúc chỉ là quá khứ, giờ đây chỉ là sự mệt mỏi chán chường. Đến tranh cãi với chồng tôi cũng không muốn mở miệng. Ai sai ai đúng, ai lầm lỗi nhiều hơn với tôi cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Chồng tôi là người rất vô tâm và sống ích kỷ. Chúng tôi đã từng yêu nhau nhiều năm mới cưới nhưng sống chung tôi nhận ra rằng chồng tôi không giống với những gì anh thể hiện thuở còn yêu nhau. Anh rất lười biếng, thường áp đặt người khác sống theo ý mình. Tôi đã từng nghĩ, đàn ông không tật này thì cũng tật nọ. Tôi cố gắng nín nhịn, để yên cửa yên nhà.
Một trong những thói xấu của chồng mà tôi không chịu nổi đó là tật nhậu nhẹt. Thời gian mới cưới, anh thường xuyên rủ bạn về nhà ăn nhậu và bảo tôi nấu nướng để tiếp bạn. Một hai lần thì chẳng sao nhưng thường xuyên như thế khiến tôi rất mệt mỏi. Nào là đi chợ, nấu nướng, rồi dọn dẹp bãi chiến trường do chồng và bạn nhậu để lại. Tôi than phiền thì chồng và bạn dắt ra quán nhậu. Họ chén tạc chén thù đến nửa đêm mới về.
Ngoài chuyện nhậu nhẹt, chồng tôi cũng hay ý kiến về chuyện bếp núc, nhà cửa, chuyện chi tiêu của tôi. Dường như mọi thứ tôi làm đều khiến anh cảm thấy không hài lòng. Tôi đã từng ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc với anh. Thậm chí tôi đã khóc mà mong chồng bớt ăn nhậu, cùng tôi xây dựng gia đình, nuôi nấng con cái. Mỗi lần nghe như vậy, anh đều quát lên: “Đến thú vui của tôi cô cũng muốn quản sao? Mà lâu nay có phải tôi sống vô trách nhiệm đâu mà không lo cho gia đình. Hàng tháng vẫn đưa tiền cho cô chi tiêu đấy thôi, thiếu đủ gì là do cô không biết cân đối…”. Bao nhiêu lần như vậy khiến tôi bất lực và muốn buông xuôi. Tôi để chồng muốn sống sao thì tùy ý.
Chồng đi ăn nhậu thâu đêm với bạn, tôi không một tiếng than phiền. Mặc chồng vô tâm với con, tôi cũng chẳng một lời trách móc. Những lần trước, anh đi khuya khoắt tôi đều gọi điện giục về nhưng bây giờ tuyệt nhiên tôi không gọi lấy một cuộc. Có lần chồng bảo tháng này không đưa lương vì có việc cần tôi cũng chẳng ý kiến. Chồng tôi rất ngạc nhiên và tỏ vẻ hớn hở: “Đó, ngoan như vậy có phải yên cửa yên nhà không?”.
Chồng tôi còn đi khoe khoang với bạn nhậu rằng đã dạy cho vợ biết ngoan ngoãn, chiều chồng. Khi ngồi nhậu, vợ của những người khác liên tục gọi thì chồng tôi ngồi cười. Nhưng cái sự ngoan ngoãn của tôi là do chồng tưởng tượng ra.
Thâm tâm tôi đã quá chán ngán những lần khuyên nhủ, những lần than vãn mong anh thay đổi. Biết rằng không thay đổi được chồng thì đàn bà im lặng có phải tốt hơn không? Tôi đã bất lực với cuộc hôn nhân này và đang nghĩ đến lá đơn ly hôn.