Đàn bà lấy chồng, trước ngưỡng cửa hôn nhân ai cũng đã từng vẽ ra một cuộc sống hạnh phúc, đầy thương yêu và quan tâm. Khi tình yêu chín muồi, phụ nữ đã nghĩ rằng chỉ cần sống chung với nhau dưới 1 mái nhà, nhìn thấy nhau mỗi ngày đã là hạnh phúc. Tôi cũng đã nghĩ như thế khi bước chân về nhà chồng. Nhưng rồi, 7 năm sống trong cuộc hôn nhân đầy mỏi mệt, tôi trở thành người đàn bà chán chồng. Những hy vọng, những mơ ước của tôi đều không thành sự thật.
Có lẽ, nếp sinh hoạt của gia đình tôi chẳng giống với bất kì gia đình nào. Vợ chồng mà giường ai nấy ngủ, cơm thì kẻ ăn trước người ăn sau, cả ngày có khi chẳng nhìn thấy mặt nhau. Chồng tôi luôn viện lí do bận bịu công việc để đi sớm, về trễ. Phòng khách có một chiếc máy tính, những đêm anh ngồi đó chơi game hay làm gì tôi chẳng biết rồi lăn ra ghế sofa nằm ngủ. Sáng sớm lại vội vã thay quần áo đi làm, nhiều khi chẳng chào vợ con.
Ngày xưa yêu nhau, chúng tôi thường bàn tính chuyện tương lai, chuyện sẽ nuôi dưỡng những đứa con của mình như thế nào. Ngày đó, anh đùa rằng tôi sẽ sinh cho anh vài thằng nhóc rồi chiều chiều mấy cha con dắt nhau đi đá bóng. Nhưng bây giờ có con, chua chát thay cả ngày anh chẳng quan tâm đến con. Từ khi con sinh ra, anh cũng hiếm khi ẵm bồng, cưng nựng. Hai vợ chồng tôi sống riêng, chẳng có ông bà phụ giúp nên tôi bận bịu, mệt mỏi vô cùng. Nhưng nhờ chồng ẵm con để đi tắm, ăn miếng cơm thì chỉ vài phút sau chồng đã gọi toáng lên và trả con cho tôi. Nhiều khi đầu chưa kịp gội, cơm chưa kịp nuốt, ôm lấy con mà thấy mình tủi thân ghê gớm.
Chồng tôi hiếm khi mở miệng quan tâm, hỏi han vợ. Những chuyện lớn nhỏ trong nhà với anh luôn là của đàn bà. Kết hôn 7 năm, con đã được 4 tuổi nhưng chưa 1 lần anh xuống bếp phụ tôi nấu ăn, rửa giùm cái chén hay đơn giản chỉ là quét hộ cái nhà. Trong khi tôi mệt nhoài chuyện công ty, chuyện nhà cửa, con cái thì anh lại thong thả chơi game, ăn nhậu tối ngày. Anh không những vô tâm với vợ mà còn vô tâm với cả con. Có lẽ anh nghĩ, con nít tự nhiên lớn lên mà chẳng cần chăm sóc, quan tâm.
7 năm như thế, những hy vọng, tin yêu cũng dần dần mất đi trong tôi. Nhiều lúc ngồi một mình trong đêm tối tôi tự hỏi tại sao ngày trước mình có thể yêu si mê người đàn ông như thế này? Tự hỏi tại sao ngày xưa mình có thể mơ mộng, hồn nhiên khi nghĩ về hôn nhân như thế? Lấy chồng – với tôi đã chẳng đồng nghĩa với có một bờ vai, một người bạn đồng hành. Cuộc hôn nhân này đã chẳng cho tôi được những gì mình hằng ao ước.
Tôi trở thành người phụ nữ chán chồng, chán cuộc hôn nhân của mình vô cùng. Nhiều lúc muốn viết đơn ly hôn, rời khỏi căn nhà lạnh lẽo này đi nhưng nghĩ đến con lại không đành lòng. Vợ chồng tôi bây giờ có khác gì người dưng sống dưới một mái nhà. Thôi thì gắng gượng vì con chứ tình yêu với chồng đã vì sự vô tâm mà chết đi mất rồi.