Khi đó tôi hai mươi lăm tuổi, vừa chia tay một cuộc tình, rồi ngay sau đó lại phát hiện mình có thai. Tôi có nói với người yêu cũ nhưng anh ấy không nhận, nói hai đứa đã chia tay một tháng rồi, giờ tôi nói có thai, họa điên mới tin là con của mình. Tôi tủi nhục uất ức, định đi bỏ cái thai, dù gì tôi vẫn còn trẻ và tôi xinh đẹp. Tôi không thể để đời mình trôi đi trong u tối như vậy.
Đúng lúc đó, anh đến, chìa bờ vai của mình ra. Anh là bạn của gã người yêu cũ đó, nhưng tính tình có khác nhau, lại xấu xí. Tình yêu của chúng tôi, anh là người nắm rõ. Rất nhiều lần anh ám chỉ nhắc nhở tôi bạn anh thực ra là một gã sở khanh. Tôi lúc đó thấy anh cũng có cảm tình với mình, nghĩ anh chỉ muốn phá hoại nên phớt lờ lời cảnh báo. Vậy nên nỗi đau của tôi lúc này, anh cũng là người hiểu rõ nhất.
Anh nói “cha đứa trẻ không tốt, nhưng đứa bé không có tội gì. Nó là con em đấy. Nếu em không chê, anh tình nguyện làm cha đứa trẻ. Anh không có gì cho em cả, chỉ có tình yêu này”.
Phụ nữ khi đang chông chênh trong sóng to gió lớn, gặp một cây củi mục cũng giống như một chiếc phao. Tôi đã gật đầu lấy anh dù không hề yêu, hi vọng tìm thấy một điều gì đó tốt hơn hiện tại.
Thật không may, sau khi cưới không lâu thì tôi bị thai lưu. Chồng dù đối với tôi rất tốt, nhưng tôi với anh, chỉ có ơn nghĩa, không có tình yêu. Tôi lấy anh là vì đứa con, nay con tôi mất rồi, càng ngày tôi càng thấy mình chọn anh thực sự là một quyết định sai lầm và nóng vội.
Đàn bà một khi không yêu chồng, dĩ nhiên trái tim sẽ hướng về một người đàn ông khác khi có cơ hội. Và tôi đã ngoại tình, với một người đàn ông góa vợ. Tôi tìm thấy ở người đàn ông này sự đồng cảm, sự thiết tha rung động, hệt như tôi đã yêu lần đầu. Anh một đời vợ, nếu tôi ly hôn chồng mà đến với nhau thì chẳng có gì là không phù hợp. Chúng tôi chưa đi quá giới hạn nhưng tâm tình với nhau đủ nhiều, hiểu nhau đủ nhiều để bắt đầu vẽ vời ra một tương lai mới.
Tôi đã nghĩ rất nhiều, hôn nhân mà không tình yêu, không hạnh phúc thì khác gì đọa đày nhau. Tôi còn trẻ, chồng tôi cũng còn trẻ. Anh xứng đáng có một người phụ nữ của mình, yêu thương và hết lòng vì mình, vì gia đình chứ không phải một người vợ đồng sàng dị mộng như tôi.
Tôi đã nói chuyện với chồng tôi, nói hết những điều tôi nghĩ, những điều tôi mong muốn và cầu xin anh, nếu thương tôi hãy đồng ý ly hôn. Tất nhiên anh không hề biết lòng tôi đang ấp ủ hình bóng một người đàn ông khác. Anh ban đầu rất ngạc nhiên, rồi suy sụp, đau khổ. Nhưng anh không níu kéo như tôi tưởng, anh nói cho anh ba ngày suy nghĩ rồi sẽ có câu trả lời cho tôi.
Nhưng…đời tôi sinh ra có lẽ đã vốn ấn định sẽ luôn gặp khó khăn khổ sở. Khi tôi đang chờ đợi câu trả lời từ chồng thì tôi lại phát hiện mình có thai. Cái thai này còn khiến tôi đau khổ hơn lần trước. Lần trước vì có thai mà tôi phải lấy người tôi không yêu. Lần này vì cái thai mà tôi có nguy cơ sẽ không lấy được người mà mình yêu.
Cuối cùng chồng tôi cũng đã cho tôi câu trả lời. Anh đồng ý giải thoát cho tôi. Anh nói chúng tôi chưa có con cái, cũng không có lý do gì để ràng buộc tôi. Trước anh lấy tôi vì nghĩ có thể khiến tôi hạnh phúc, giờ tôi không hạnh phúc thì anh cũng không cố nữa. Thay vì mừng vui, tôi rơi vào trạng thái hoang mang tột độ. Tôi khát khao được rời khỏi cuộc hôn nhân này để sống với người tôi yêu. Nhưng còn đứa con, tôi phải làm sao với đứa con này.
Cái thai mới chỉ là một giọt máu chưa kịp tượng hình, nhưng bỏ nó đi chắc tôi cũng sẽ đau. Như chồng tôi từng nói, đứa trẻ trước khi trở thành con của một gã đàn ông nào đó thì trước hết nó là con của tôi. Tôi không đành lòng bỏ con đi như một chướng ngại vật.
Nhưng giữ lại đứa trẻ này, ở lại với cuộc hôn nhân này, đời tôi sẽ chẳng có gì hạnh phúc. Chồng tôi là người đàn ông tốt nhưng tôi không yêu chồng, đó là sự thật. Tôi không muốn từ bỏ hạnh phúc đời mình khi tôi có cơ hội thay đổi.
Bỏ cái thai đi và đến với người đàn ông tôi yêu, hay giữ lại con và chung sống suốt đời với người đàn ông chỉ có ân nghĩa mà không rung động. Tôi nên chọn lối nào để khi bước đi rồi sẽ không quay đầu hối hận nữa.