Hôm nay, tôi sửa soạn áo quần để đi đám cưới, một cuộc vui mà tới đó chắc chắn tôi sẽ chỉ có sự căm hờn, uất nghẹn và cả xấu hổ. Thiên hạ sẽ đổ dồn ánh mắt vào tôi, người ta sẽ thương cảm, bàn tán, xì xào hoặc thậm chí là cười vào mặt cái thằng ngu ngốc như tôi. Lí do là bởi, cô dâu trong đám cưới hôm nay chỉ vài tuần trước thôi còn là người yêu 6 năm qua của tôi.
Tôi và cô ấy yêu nhau được 5 năm rồi. Hai đứa tôi quen từ khi học năm nhất Đại học. Hiện giờ chúng tôi đã ra trường, đi làm. Tuy nhiên vì còn trẻ, lại ít kinh nghiệm nên công việc chúng tôi có đều bấp bênh, thu nhập không cao.
Vì hai đứa bằng tuổi nên thú thật ở cái tuổi 25, tôi chưa sẵn sàng cho hôn nhân. Còn với bạn gái, công bằng mà nói thì cô ấy cũng có thể kết hôn được rồi. Hiểu cho nỗi khổ của tôi, bạn gái chỉ hỏi một lần duy nhất về việc tôi dự định bao giờ cưới. Khi nghe kế hoạch của tôi nói tầm 3 năm nữa cho ổn định, cô ấy chỉ gật đầu, không phản ứng cũng không trách móc điều gì.
Thấy bạn gái thông cảm cho mình, làm được bao nhiêu tiền tôi lại trích một khoản không nhỏ mỗi tháng để mua quà tặng cô ấy hoặc đưa cô ấy đi chơi xa một chút. Tôi xem đó như cách để bù đắp cho bạn gái. Với người khác nó không phải quá nhiều nhưng với tôi đó là một khoản không ít so với thu nhập mà tôi có được.
Mọi việc rẽ lối theo hướng này chỉ bởi một câu nói đùa, thật đớn đau và lạ lùng làm sao. Câu chuyện hôm đó là chúng tôi đi uống cà phê với nhau. Trong lúc nói chuyện, cô ấy than thở đám bạn chơi cùng hầu như cô nào cũng cưới rồi. Họ yêu được đàn ông lớn tuổi hơn hoặc giàu có nên ai cũng sung sướng nhàn hạ sau khi kết hôn.
Thấy vậy tôi mới đùa: “Thế em có đợi được anh không? Anh nghèo thế này, cứ đà này chắc phải tầm 5 năm nữa anh mới dám nghĩ tới chuyện kết hôn quá. Nếu em không đợi được thì cứ cưới ai đi. Anh không trách đâu”. Tôi chỉ nghĩ trêu đùa vậy thôi, ai ngờ...
Bạn gái tôi đứng lên ra về với câu nói: “Là anh nói đó nhé, em cưới người khác anh đừng có trách”. Thấy bạn gái giận tôi biết mình đùa hơi quá. Nhưng chạy ra thanh toán tiền xong thì bạn gái tôi đã bắt taxi về mất. Không còn cách nào khác, tôi về nhà. Cả tối hôm đó tôi điện thoại cô ấy không nghe máy. Nhắn tin thì cô ấy chỉ trả lời: “Em còn bận chuẩn bị cưới người khác”.
Ngày hôm sau tôi phải đi công tác gấp nên không có cơ hội tìm gặp bạn gái. Hơn nữa tôi đã nghĩ bạn gái cũng chỉ hờn dỗi vu vơ thôi. Tôi dự định sau chuyến công tác này về tôi sẽ gặp, xin lỗi và mua quà tặng cho cô ấy để chuộc lỗi.
Nhưng tôi đã không kịp làm thế. Trong khi tôi đang đi công tác ở tỉnh xa, một người quen của tôi điện thoại bảo bạn gái tôi lấy chồng. Mới nghe tôi còn phá lên cười nghĩ nó chọc tức mình vì biết mình với bạn gái đang giận nhau. Nhưng khi tôi lên mạng và nhìn thấy loạt ảnh cưới cô ấy đăng lên mạng, tôi đã không tin nổi vào mắt mình. Chú rể không phải ai xa lạ mà chính là bạn tôi. Tuy không quá thân nhưng cũng gặp nhau suốt, ăn uống, liên hoan tụ tập nhóm bạn. Bạn gái tôi còn đăng cả thiệp cưới lên nữa.
Tôi lồng lộn lên, ngay lập tức điện thoại cho cô ấy. Và những gì tôi được nghe là: “Em chỉ làm theo đúng lời anh nói thôi. Em không đợi được thì yêu người khác, anh bảo anh không trách cứ còn gì. Tiện đây em mời anh đến dự đám cưới em. Anh đến hay không thì tuỳ. Còn từ giờ anh đừng làm phiền em nữa, chồng em biết lại không hay...”.
Và thế là giờ thì tôi thành người thừa trong cuộc đời cô ấy. Chỉ có 2,3 tuần thôi mà mọi thứ thay đổi chóng mặt. Cô ấy đã phản bội tôi lâu rồi, chẳng qua cô ta cần mới cái cớ để rút lui êm đẹp mà thôi.