Hai năm vừa rồi, vợ chồng chúng tôi đều ăn Tết ở thành phố. Tết đến, lúc nào cũng một kịch bản thăm viếng, chúc mừng họ hàng. Vợ chồng, anh em tụ lại ăn uống, đánh bài. Năm nay tôi bàn với chồng làm một chuyến du lịch xa thay đổi không khí. Công việc mấy năm qua bận bịu, chúng tôi hiếm có dịp nào đi chơi xa. Chồng tôi cũng gật đầu đồng ý.
Nghĩ đến những cảnh đẹp, những món ăn ngon tại nơi sắp đến lòng tôi lâng lâng sung sướng. Nhưng niềm vui chưa tới thì tôi phát hiện chồng ngoại tình.
Chồng tôi đi tắm, điện thoại để trên bàn. Bình thường tôi hiếm khi đụng vào điện thoại của anh nhưng máy cứ rung liên tục vì tin nhắn tới. Tôi tò mò mở ra xem: "Tết này, anh đi du lịch với vợ 4 ngày luôn ư? Em năm nay không về ăn Tết, anh bỏ em một mình nơi đây em biết làm sao? Chiều mai sau giờ làm, lại ghé nhà em nha".
Tôi tím mặt. Nhắn những tin như thế không phải là nhân tình thì còn là gì? Tin nhắn vẫn tiếp tục đến nhưng tôi để điện thoại lại trên bàn và làm ra vẻ chưa biết gì. Anh tắm ra, việc đầu tiên là vớ lấy điện thoại. Anh nhìn tôi để dò xét xem tôi có đọc tin nhắn anh không. Tôi làm ra vẻ chăm chú nhặt rau, không để ý đến anh. Anh mang điện thoại vào phòng.
Tôi trào nước mắt, chồng tôi ngoại tình ư? Người đàn ông luôn thề thốt yêu thương tôi tận đáy lòng rốt cuộc cũng chỉ là kẻ phản bội. Tim tôi như bị ai đâm. Mở cửa vào phòng, anh lại đang cắm cúi nhắn tin. Tôi nói với anh, gắng kiềm lại cơn giận dữ của mình: “Em nghĩ lại rồi, Tết này mình đừng đi du lịch nữa, mình cũng chưa đặt vé. Cứ như mọi năm anh em tụ tập ăn uống, đánh bài cũng vui mà”.
Chồng tôi ngạc nhiên vì sự thay đổi đột ngột của tôi nhưng có vẻ vui ra mặt. Tôi nghĩ thầm: “Không vui sao được, anh ở đây có thời gian để hú hí với nhân tình mà”.
Những ngày giáp Tết, lòng tôi trĩu nặng. Nghĩ rằng cái Tết này được vui vẻ, đi du lịch ai ngờ lại phát hiện chồng bội bạc. Nhìn anh hí hửng vui mừng khi tôi hủy chuyến đi, lòng tôi càng uất nghẹn. Chẳng lẽ cứ để anh ta và ả nhân tình vui vẻ, nhởn nhơ như thế hay sao? Không được, tôi phải vạch trần bộ mặt thật của kẻ lúc nào cũng tỏ ra đạo đức như anh.
Sau một vài lần theo dõi, tôi cũng biết được nhân tình của anh là ai. Họ làm chung công ty với nhau. Giấu sau cái vẻ chỉn chu, anh em đồng nghiệp quan tâm nhau là một cuộc tình vụng trộm. Họ vẫn gặp nhau thường xuyên vào những giờ ăn trưa, những chiều tan sở. Ả đàn bà kia biết chồng tôi đã có gia đình vẫn đeo bám, lẳng lơ. Ả ở trong một chung cư nhỏ, chiều nào sau giờ tan tầm họ cũng đèo nhau về đây.
Một buổi chiều, khi chồng và nhân tình chở nhau về “tổ ấm” của họ, tôi đi theo. Biết chồng chắc chắn đang ở đó, tôi đến gõ cửa. Ả không biết bận bịu gì trong bếp, chồng tôi ra mở. Anh há hốc mồm khi nhận ra tôi. Ả nhân tình trong bếp cũng lật đật chạy ra, mặt cắt không còn giọt máu.
Nhìn bộ dạng hốt hoảng của họ, chắc đang sợ hãi một cuộc đánh ghen tanh bành. Nhưng không, hạng người ấy đánh chỉ tổ bẩn tay. Tôi chỉ nhìn khinh bỉ rồi ra về. Tôi chỉ muốn cho chồng và ả nhân tình thấy tôi đã biết tất cả, để anh chồng luôn làm ra vẻ đạo đức hết đường chối cãi.
Tôi mang một tâm trạng cực kì tồi tệ về nhà. Chỉ vài ngày nữa là sang năm mới nhưng Tết còn ý nghĩa gì nữa khi hạnh phúc thật sự đã tan biến như bọt xà phòng. Người đàn ông tôi đã yêu thương trân trọng lại phản bội sau lưng.
Năm mới hay năm cũ cũng chỉ thật sự ý nghĩa khi bên cạnh có gia đình. Bây giờ, gia đình, mái ấm của tôi đã bị phá nát bởi chồng. Tôi gom đồ, xách vali bắt xe về nhà mẹ. Trong tôi chỉ là sự đổ vỡ và khinh bỉ với người chồng phản bội.