Chị ngồi trước mặt tôi, xinh đẹp và quyến rũ, như chưa từng trải qua bất cứ hợp tan nào ở đời. Có ai ngờ đây từng là người vợ, người mẹ chỉ biết quanh quẩn trong nhà, đầu bù tóc rối, suốt ngày biết cơm nước cho chồng suốt bao dài? Nhắc lại câu chuyện cũ đó, tôi vẫn tự hỏi sao người phụ nữ nhỏ bé này có thể kiên cường và bản lĩnh đến vậy…
Tôi còn nhớ, ngày chị kết hôn, bên ngoại tôi ai cũng lắc đầu ngao ngán. Nhà chị trong Nam, chồng lại ở tận Bắc. Gia đình chồng có vị thế, lại khó khăn có tiếng trong vùng. Nhà chị lại rất bình thường, thậm chí là có phần nghèo khó. Chị lấy được chồng giàu thì có đó nhưng hạnh phúc hay không lại như canh bạc chưa rõ hồi kết. Nhưng thấy con gái thương thật lòng suốt 4 năm dài, cô chú tôi cũng đành lòng gả con. Thế rồi từ đó mà bắt đầu cuộc sống làm dâu xa nhà đến heo hắt của chị.
Chị lấy chồng được gần một năm mà vẫn chưa thể về thăm nhà mẹ đẻ lần nào. Dịp đó, tôi đi công tác ngoài Bắc mới gặp chị được vỏn vẹn 20 phút. Ngồi xuống chưa ăn xong bữa cơm, chưa hỏi han nhau được bao nhiêu thì mẹ chồng chị đã gọi. Chị phải về đón mẹ chồng ở spa rồi đưa bà đi gặp bạn bè, đến chiều lại chở bà đi siêu thị. Tôi ngẩn người, rõ ràng nhà chồng chị có xe riêng, còn có tài xế riêng, việc gì chị phải khổ sở thế? Chị cúi mặt trả lời e dè, mẹ chồng chị muốn vậy. Tôi nghẹn lời, thế này thì hỏi sao chị về quê thăm nhà được? Lúc chị rời đi, chị nhìn tôi thỏ thẻ: “Chị nhớ cơm Sài Gòn quá”. Ánh mắt đau đáu của đứa con xa nhà, của người con gái lấy chồng xa hiu quạnh ngày đó của chị khiến tôi cứ nhờ mãi.
Lần đó, tôi đã nghĩ ít ra chị vẫn còn chồng ở bên. Đàn bà lấy chồng, ai cũng như ai, có hơn nhau chắc chỉ ở yêu thương của chồng. Đàn bà được chồng thương đủ yêu đầy thì có khổ mấy cũng chịu nổi. Nếu có thể, tôi vẫn hy vọng tình yêu của chồng có thể lấp bớt những xót xa tủi hổ trong chị. Cho đến một ngày, hình như là năm thứ ba sau khi chị lấy chồng, tôi mới biết hóa ra hy vọng đó của bản thân chẳng thể thành hiện thực. Chồng chị ngoại tình như chưa từng có 4 năm hứa hẹn yêu đương với chị. Khi biết chuyện, ai cũng thở dài mà nghĩ với tính cách như chị sẽ lại cam chịu sự bội bạc của chồng.
Nào có ai ngờ chị bế con đi, chỉ để lại một tờ giấy ly hôn đã ký sẵn cho chồng. Chị chỉ nhắn về cho gia đình chị và con vẫn khỏe, sẽ trở về khi muốn. Không ai thấy chị hết, một chút tăm hơi cũng không có. Anh chồng chị chạy khắp nơi tìm, vào tận Nam kiếm vợ con cả mấy tháng trời sau đó. Anh ta bỏ bê cả công việc ngoài Bắc, ở lì trong đây như muốn lật tung cả Sài Gòn rộng lớn. Bao nhiêu lần tôi gặp anh là bấy nhiêu lần thấy bóng dáng người đàn ông cao lớn ấy như đổ rạp xuống tuyệt vọng và hối lỗi. Anh biết anh là kẻ bội bạc, nhưng ít ra chị nên cho anh một lần xin lỗi, càng phải để anh nói với chị một lời giải thích. Sao lại đi mà ôm theo hết thảy gia đình của anh như thế? Anh nói, người phụ nữ này đã quá tàn nhẫn với anh rồi.
Khi tôi gặp lại, chị đang ung dung tưới rau tại một trang trại nhỏ ngoại thành. Những tháng ngày rời khỏi nhà chồng, chị cùng con cứ thế mà lặng lẽ sống ở vùng quê yên bình này. Tôi kể chị nghe đã gặp chồng chị, còn nói về những lời anh ta nói. Chị cười nhẹ tênh. Chị nói, anh ta đáng lẽ phải biết giây phút anh ta triền miên với đồng nghiệp chính là đã tự tay đánh mất gia đình. Chị vì anh ta bỏ cả sự nghiệp trong Nam, xa cả gia đình, bằng lòng chỉ làm vợ hiền dâu thảo ở nhà. Tận tụy của chị anh chưa thấu được bao đã ngoại tình, giờ thì lấy tư cách gì đi tìm chị?
Lúc chị nói những lời đó, tôi vẫn thấy mắt chị ươn ướt. Tôi biết chị thà tuyệt tình với mình, nhẫn tâm với mình chứ không bao giờ chấp nhận phản bội. Đàn ông khi phản bội thì nên biết sẽ có lúc phải trả giá. Cái giá đó đắt thế nào thì cũng đừng trách đàn bà tàn nhẫn. Dù rằng tàn nhẫn đó của đàn bà có phải khiến họ mang bao tổn thương đi chăng nữa. Cũng như chị, lòng dạ vốn nát tan không ít khi ra đi như thế. Nhưng chị muốn chồng mình cả đời cũng không thanh thản, ngóng trông mải miết một lời tha thứ từ chị. Hết thảy những hy sinh chồng chất của chị, giờ này chị đều gom lại đủ đầy trả lại cho anh, như sự trừng phạt dành cho kẻ bội bạc….
Đàn bà nên hiểu, đừng bao giờ đầu hàng trước sự bội bạc của đàn ông. Phải hiểu, đến một giới hạn của hy sinh và chịu đựng, phải buông bỏ. Với đàn ông ngoại tình, chỉ có hơn chứ chẳng khi nào bớt được. Đàn bà nhân nhượng, đàn ông muôn đời không nể trọng. Phải để đàn ông hiểu, đàn bà có thể hy sinh không thiếu gì cũng có thể có bỏ hết thảy mà đi. Đừng đùa với đàn bà, đàn bà sẵn sàng tuyệt tình với mình, nhẫn tâm với người chứ không bao giờ chấp nhận bội bạc. Các anh cứ ép đàn bà phải như thế thì đừng trách cả đời về sau đều không thể sống thanh thản được…