Tôi và anh quen nhau khi còn học đại học. Ngày đó, tôi là một cô nữ sinh xinh đẹp, được nhiều người theo đuổi và anh là một trong số đó. Khi ấy, cả hai đứa chưa có gì trong tay nên anh rất chăm chỉ đi làm gia sư còn tôi cũng chịu khó nhận bán hàng thêm ở các cửa hàng quần áo. Có vẻ như hoàn cảnh chính là điểm chung khiến chúng tôi cảm thông, chia sẻ với nhau. Lâu dần tình cảm nảy nở, hai đứa trở nên gắn bó thân thiết.
Hơn một năm tìm hiểu, tôi chính thức trở thành bạn gái của anh trước sự ghen tị của nhiều người. Trong số những người từng theo đuổi tôi, có những công tử nhà giàu nhưng tôi không bận tâm. Thứ tôi cần là sự chân thành và ý chí tiến thủ. Và tôi nhận thấy anh có tất cả những điều đó.
Chúng tôi bảo ban nhau làm việc, tích cóp tiền để tính chuyện tương lai. Sau hơn 2 năm yêu đương, hai đứa quyết định về chung một nhà và thuê một căn hộ nhỏ 60m2 gần chỗ làm. Cuộc sống vợ chồng son vui vẻ, tiền bạc tuy không có nhiều nhưng luôn ấm cúng.
Ngày đó, bố mẹ tôi có bán mảnh đất ở quê được hơn 1 tỉ. Thương con gái vất vả thuê nhà ở thành phố, bố mẹ cho chúng tôi 200 triệu và cho vay thêm 500 triệu để mua nhà. Mẹ nói sau này hai đứa có dư dả thì gửi mẹ. Lúc đó tôi mừng lắm. Vì gia đình có hai anh em, anh trai sống với bố mẹ ở quê nên không tị nạnh việc bố mẹ cho con gái mượn tiền. Vả lại anh rất thương tôi, lúc nào cũng chỉ mong tôi ổn định cuộc sống.
Từ khi có nhà vợ chồng tôi như rước thêm lộc, cuộc sống, công việc thuận lợi hơn nhiều. Kể từ sau khi tôi sinh đứa con đầu lòng, sự nghiệp của chồng lên như diều gặp gió. Anh được lên chức trưởng phòng, tăng lương lên bậc mới. Tôi luôn nhắc nhở chồng tu chí làm ăn, giữ vững vị trí của mình vì có được điều đó không phải dễ dàng. Một là khi có thêm thu nhập, vợ chồng con cái có thể sống sung túc hơn, hai là có tiền còn lo trả bố mẹ.
Bẵng đi được 4 năm, chúng tôi sắm thêm được xe hơi, mua được nhiều đồ nội thất ưng ý. Tôi nói chồng về chuyện gửi tiền bố mẹ trước một ít thì chồng kêu túng thiếu. Lúc nào nói đến chuyện trả nợ bố mẹ anh cũng kêu khó khăn, vất vả.
Vay bố mẹ cũng lâu nên tôi cũng nghĩ ngợi. Tôi muốn khi hai vợ chồng có thêm thu nhập, dù ít dù nhiều cũng phải gửi bố mẹ một ít trước. Thế nhưng khi có thêm chút tiền, chồng chỉ lo sắm sửa cho mình đến khi hết tiền lại không có gửi bố mẹ. Hầu như lần nào nói về chuyện đó vợ chồng cũng cãi nhau.
Lần đó, tôi bất ngờ đến công ty chồng để rủ anh đi ăn cho tình cảm. Vừa đến nơi, tôi thấy anh đi ra ngoài cùng rất nhiều người. Đứng ở xa nhưng tôi cũng nghe được họ gọi anh là giám đốc. Tôi chưa từng nghe anh kể chuyện mình làm giám đốc, chỉ biết chồng hiện tại là trưởng phòng, lương 25 triệu.
Có chút tò mò, tôi bắt đầu theo sát mọi hành động của chồng. Mỗi ngày tôi đều lén lút đọc tin nhắn trong điện thoại của anh, xem tin nhắn tài khoản lương của chồng, điều mà trước giờ tôi chưa từng làm. Và hôm đó tôi bất ngờ phát hiện tiền lương của anh là một con số khủng, gấp 3 lần số tiền lương anh cho tôi biết. Hơn nữa, trong túi anh có rất nhiều thẻ ngân hàng và còn có card ghi chức danh giám đốc được cất vào một nơi khá kín trong ví.
Tôi nhận ra bấy lâu nay mình quá dễ dàng, quá tin tưởng anh, chưa từng xam phạm quyền riêng tư của anh nên anh càng lợi dụng mình. Khi tôi nói chuyện trả nợ bố mẹ thì anh luôn miệng nói nghèo khó, kêu ca phàn nàn suốt ngày. Với mức lương đó, anh dùng tiền làm gì, giấu vợ để làm gì?
Tôi bắt đầu hoài nghi về những chuyện chồng thường nói với mình từ trước đến nay và bắt đầu tra khảo chồng. Lúc này tôi càng hiểu sự ích kỉ trong anh. Anh thừa nhận vì sợ tôi mang tiền trả bố mẹ nên mới nói dối chuyện mình thăng chức, tăng lương. Vậy là anh muốn “nuốt không” số tiền đó vì sợ bố mẹ vợ lấy về lại cho anh trai vợ. Anh nói không có ý lừa dối vợ mà chỉ muốn tích cóp tiền để sau này làm việc lớn, đổi nhà đổi xe, đầu tư đất cát. Tất cả cũng chỉ là vì anh muốn tốt cho vợ con.
Dù anh có biện minh thế nào thì sự ích kỉ của anh khiến tôi chán ngán. Tại sao người đàn ông tôi luôn tôn thờ yêu thương lại là người ích kỉ vụ lợi như vậy? Bố mẹ đã cho hai chúng tôi một khoản rồi vậy mà anh còn tính kế để lấy hết số tiền ông bà cho vay? Anh chưa từng nghĩ thương bố mẹ vất vả bao năm, tần tảo vì con cái, bán được mảnh đất lấy tiền hưởng tuổi già nhưng lại mang cho con vay hết. Anh làm giám đốc đã 3 năm nhưng vợ anh không biết còn liên tục kêu nghèo kể khổ, nhận quà cáp của bố mẹ vợ? Thực sự anh có xứng đáng làm con, làm chồng?