Tôi từng an ủi, vỗ về một người bạn khi chồng cô ấy ngoại tình. Khi đó, tôi dắt bạn đi ăn, đi mua sắm. Tôi bảo rằng, không nắm được thì buông. Đừng buông xuôi, đau khổ vì một kẻ chẳng ra gì. Chỉ đến khi chồng tôi phản bội tôi mới thực sự hiểu cảm giác mà bạn mình đã nếm trải. Đau đớn, hờn ghen, tổn thương, dằn vặt… Nỗi đau đó ngày đêm làm mình nhứt buốt. Thậm chí đã có những phút giây lòng hận thù tràn ngập, tôi đã ước ao có thể giết chết chồng và ả đàn bà trơ trẽn kia.
Nhân tình của chồng là người tôi quen. Những bữa tiệc bạn bè, cô ta có mặt và luôn tự xưng là bạn thân của chồng. Tôi chẳng mảy may nghi ngờ gì. Lại từng nghĩ chồng mình có những người bạn thật tốt. Nhưng ai ngờ, chồng mình sau lưng lại dắt “bạn thân” đi nhà nghỉ.
Tôi đã yêu chồng hết cả thanh xuân của mình. Bốn năm yêu nhau, năm năm làm vợ. Người đàn ông ấy không chỉ là chồng mà là cả cuộc đời, là mọi thứ mà tôi có. Trước đây, tôi luôn nghĩ mình là người đàn bà may mắn và luôn trân trọng hạnh phúc mà tôi đang có. Nhưng khi tôi cố sức gìn giữ thì chồng lại chà đạp tình nghĩa vợ chồng dưới chân để đi ăn nằm với người khác.
Cùng lúc đó, một người bạn của tôi đi nước ngoài trở về. Anh hẹn tôi cùng một vài người bạn gặp nhau uống cà phê sau vài năm không gặp. Tôi cũng đi. Khi uống cà phê xong, bạn bè về hết chỉ hai chúng tôi ngồi lại với nhau. Anh thú thật rằng, sau bao nhiêu năm tháng anh vẫn chưa quên được tôi. Tôi biết, anh ấy yêu đơn phương mình suốt những năm đại học.
Khi đau đớn cùng cực vì bị phản bội với chồng, tôi ngã vào lòng người đàn ông yêu tôi. Khi chồng tàn nhẫn đến với nhân tình thì tôi đi ăn, đi chơi với người đàn ông đó. Chồng tôi lạnh nhạt bao nhiêu thì anh lại ấm áp và quan tâm bao nhiêu. Nhưng càng ôm anh ta, lòng tôi không hề vơi bớt nỗi cô đơn.
Tôi ngoại tình bởi tôi muốn chồng nếm trải cảm giác đau đớn bị người thương yêu nhất phản bội. Tôi muốn anh phải trải qua những ngày tháng dằn vặt, ám ảnh, nhức buốt khi người bạn đời ăn nằm với người khác. Khi mối quan hệ của tôi và người đàn ông đó được một tháng thì tôi cố tình để cho chồng biết. Tôi vờ để quên điện thoại, trong đó lưu đầy những tin nhắn yêu thương và cả những tấm hình khi tôi và anh ta vào khách sạn. Tôi biết chồng mình đã đọc hết.
Khi nhận được cái tát như trời giáng của chồng, tôi không khóc mà cười đau đớn: “Anh nói tôi trơ trẽn, là đàn bà trắc nết, lăng loàn. Vậy khi anh ăn nằm với đứa mà anh nói bạn thân thì phải gọi anh là gì? Anh có hiểu cảm giác mà tôi phải chịu đựng từng ngày, từng giờ khi biết chồng mình phản bội không?”.
Sau lần ấy, tôi cắt đứt với người đàn ông kia và sống ly thân với chồng. Một người thương tôi mà tôi lại không có tình cảm. Còn một người tôi dành cả thanh xuân để yêu thì lại nhẫn tâm phản bội. Nỗi đau này của tôi không biết đến bao giờ mới có thể nguôi ngoai.