Khi quen được Thắng, tôi đã tự nhủ phải bằng mọi giá phải trói chân được người đàn ông ấy, bởi vì nhà Thắng rất giàu, siêu xe, biệt thự cả chục chiếc.
Bố mẹ Thắng chỉ có anh là con trai, sau này anh sẽ thừa hưởng hết cơ ngơi đồ sộ đó. Và tôi là vợ anh thì nghiễm nhiên sẽ được sống trong nhung lụa sung sướng, cả đời chẳng cần lo lắng đến tiền bạc.
Thắng say mê tôi nhưng nói về chuyện kết hôn thì anh vẫn mông lung mơ hồ. Đến khi tôi phải chọc thủng bao cao su để mang thai thì lúc đó Thắng mới chịu đưa tôi về giới thiệu với bố mẹ. Tôi biết rõ bố mẹ anh không thích mình vì không môn đăng hộ đối. Vậy nhưng ông bà lại không nỡ lòng bỏ cháu, hơn nữa cũng không muốn tôi bỏ thai mang tội. Cuối cùng họ chấp nhận để chúng tôi làm đám cưới.
Đám cưới của tôi xa hoa lộng lẫy vô cùng, rước dâu bằng dàn siêu xe, trong đó xe hoa là một chiếc siêu sang trị giá cả chục tỷ đồng, ai nhìn vào cũng ghen tị với tôi đỏ mắt. Tôi mặc chiếc váy cô dâu hàng hiệu cả trăm triệu, kiêu ngạo bước lên xe hoa về nhà chồng.
Xe hoa dừng trước biệt thự của nhà chồng, tôi được chồng nâng niu dắt tay vào. Nhưng đúng lúc đó thì mẹ chồng bỗng xuất hiện. Bà kéo tôi sang 1 bên, cạnh bà có một người đàn ông mặc vest chỉn chu, nhìn có vẻ như là nhân viên cấp dưới của bà.
Mẹ chồng ra hiệu, người đàn ông đó tiến lên đưa ra chiếc bút bảo tôi ký vào một xấp giấy tờ. Lúc đó tôi mới biết anh ta chính là luật sư của công ty nhà chồng. Thời gian gấp gáp lại bị mọi người giục giã, tôi hỏi mẹ chồng là giấy tờ gì. Bà bảo là giấy tờ căn hộ ông bà cho chúng tôi làm tổ ấm riêng, sau này sẽ sống riêng bên ngoài chứ không ở chung biệt thự với bố mẹ chồng. Tôi phải ký tên vào thì mới làm thủ tục có tên tôi cùng đứng chung giấy tờ căn hộ đó được.
Tôi nghe mà sung sướng, vui mừng lập tức ký tên, chứ cũng không đọc đọc nội dung của xấp giấy tờ đó. Trên tiệc cưới, tôi là tâm điểm của tất cả mọi người, chẳng khác gì chim sẻ hóa thành phượng hoàng, cô gái bình dân về làm dâu hào môn. Biết bao cô gái thường dân trên đời này phải ghen tị với tôi.
Tiệc cưới xong, chúng tôi trải qua đêm tân hôn ở biệt thự của bố mẹ chồng. Nghe mẹ chồng nói thì khi nào căn hộ kia trang trí xong sẽ cho chúng tôi ra đó ở riêng. Khi chồng vào phòng tân hôn, tôi hồ hởi hỏi anh về căn hộ đó thì chồng ngớ người bảo rằng không có, sau này chúng tôi vẫn ở đây.
Tôi kể lại với chồng chuyện mẹ chồng chặn con dâu lại bảo ký giấy tờ thì anh giật mình, cuối cùng thở dài tiết lộ với tôi một chuyện sét đánh. Đó là tờ giấy mà tôi kí chính là giấy tờ xác nhận tài sản trước hôn nhân. Mọi tài sản đều là của riêng chồng, không liên quan gì tới tôi cả. Bản thân tôi chỉ được duy nhất bộ trang sức mẹ chồng trao cho trong tiệc cưới mà thôi.
Tôi tím tái cả mặt mày. Vậy ra mẹ chồng đã lừa tôi rồi, một cú lừa quá đau đớn và cay đắng. Bà biết lúc đó gấp gáp lại nhộn nhịp, tôi sẽ không có thời gian để xem kỹ nội dung giấy tờ. Mà tôi thì cũng không thể ngờ được mẹ chồng lại ra chiêu độc thế này, đánh úp vào lúc tôi không ngờ đến nhất.
Bây giờ giấy tờ đã kí, tôi không thể thay đổi được gì nữa. Đúng là gừng càng già càng cay, tôi làm sao có thể đấu lại được với người phụ nữ từng trải trên cả thương trường ấy!
Tôi khóc lóc nỉ non với chồng thì anh cũng không làm được gì vì hiện tại bố mẹ chồng mới là người nắm quyền cao nhất trong công ty và cả gia đình. Tôi trách móc mấy câu thì anh còn quay sang mắng tôi không biết điều, được làm dâu nhà giàu mà còn đòi hỏi quá phận. Cay đắng quá, làm dâu nhà này giàu thế này thì cũng chỉ được cái vỏ bọc mà thôi!