Tôi 23 tuổi, anh hơn tôi 10 tuổi, mới lập gia đình hơn một năm và vợ anh mới sinh em bé vài tháng. Tôi là cô gái nông thôn lên thành phố làm việc, còn anh cũng làm việc xa để vợ con ở nhà. Theo mọi người nhận xét thì tôi xinh đẹp, trắng trẻo, tính tình thân thiện và chuẩn bị học lên thạc sĩ. Tôi từ trước tới giờ chỉ biết học và trải qua một mối tình học trò trong sáng. Còn vợ anh là người phụ nữ hiền lành, có phần cục mịch, không được xinh đẹp và chỉ ở nhà nuôi con. Tôi quen anh vì cả hai làm chung công ty. Ấn tượng đầu tiên của tôi rằng anh là người đàn ông điềm đạm, hiền lành, chăm chỉ, yêu thương gia đình. Tuy rằng tôi còn trẻ nhưng không thích những người đàn ông bằng tuổi hoặc trẻ hơn, tôi cần cảm giác ở bên người đàn ông trưởng thành mà những người bằng tuổi tôi không có được.
Cứ thế sau 2 tháng tôi nhận ra mình đã cảm mến anh. Anh dần cảm nhận được tình cảm tôi dành cho anh nên những lúc đi qua nhau anh đều cố tình cầm tay, vuốt má hoặc chạm vào người tôi. Có điều tuyệt nhiên giữa chúng tôi không có những tin nhắn mập mờ, những cuộc gọi lúc nửa đêm hay những điều sai trái khác hay ảnh hưởng tới cuộc sống của nhau. Anh vẫn hay gọi tôi là "tình yêu của anh", lắng nghe những khi tôi tâm sự và cho lời khuyên chân thành. Tôi luôn trân trọng anh vì những điều đó. Có lúc tôi trách ông trời sao không để cho gặp anh sớm hơn, hoặc là anh đã độc thân đến năm 32 tuổi rồi sao không đợi thêm chút nữa thì tôi đã có thể đường đường chính chính ở bên anh.
Mọi việc vẫn êm đềm như thế cho tới khi tôi nghỉ việc để sang chỗ mới làm. 4 tháng làm việc với anh khiến tôi cảm nhận được mình đã trưởng thành hơn nhiều. Tôi ra đi một cách thoải mái nhưng xa anh lòng lại rối bời và nhớ da diết. Tôi quyết định hẹn gặp anh ở quán cà phê do anh làm chủ. Tối đó chúng tôi nói chuyện với nhau rất vui vẻ về công việc, đồng nghiệp cho đến khi nhân viên của anh đóng cửa đi về. Anh đột nhiên ôm chặt rồi hôn môi tôi, anh lao vào tôi như một con thú. Trong tôi có 2 luồng suy nghĩ giằng xé nhau, rằng tôi yêu anh, muốn ở bên anh nhưng cũng không muốn phá hoại hạnh phúc gia đình anh và phá hoại thanh danh, thể diện của chính mình, làm những việc đi ngược với luân thường đạo lý. Lúc đó người tôi mềm nhũn nhưng vẫn cố đẩy anh ra và nói anh đừng làm như thế. Anh dừng lại hỏi tôi: "Anh làm em sợ hả", rồi tiếp tục đụng chạm vào tôi. Mặc dù yêu anh nhưng tôi thực sự sợ hãi và đẩy anh ra. Tôi lấy xe đi về mặc cho bên ngoài trời mưa tầm tã và anh cứ ôm ghì lấy tôi.
Anh nói tôi hãy ở lại nhưng tôi vẫn dứt khoát đi về vì không muốn mọi việc đi quá xa. Tôi nghĩ rằng có thể lúc đó anh không làm chủ được bản thân hoặc anh chỉ xem tôi là món phở ngon mà vợ anh không có. Tối đó tôi đã không thể nào ngủ được, tối về anh chỉ nhắn cho tôi là về tới nhà nhắn tin cho anh. Nhưng tôi không nhắn lại, giữa chúng tôi cũng không hề có bất kỳ liên lạc gì hai ngày qua. Tôi biết rằng lý trí bảo đã làm đúng nhưng trái tim vẫn không thể ngừng nhung nhớ về anh được. Xin hãy cho tôi lời khuyên chân thành nhất bởi giờ đây trái tim tôi thực sự rối bời.