Có những sự vô tâm chẳng gây phiền lụy đến ai, chẳng gây ra điều gì nghiêm trọng. Nhưng cũng có những sự vô tâm được đổi bằng sự đau khổ, dằn vặt của người khác. Tôi là một người đàn ông vô tâm với chính vợ con của mình. Và tệ hại thay, tôi không bao giờ nhận ra cách sống sai lầm của mình cho đến khi vợ tôi nhập viện.
Tôi lấy vợ hơn 8 năm, có 2 đứa con giống tôi như tạc. Tôi cảm thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại. Thế nhưng, vợ tôi lại thường xuyên than phiền, nói rằng tôi sống thờ ơ, không quan tâm tới gia đình của mình. Chung quy cũng tại tôi thường tụ tập bạn bè ăn nhậu. Nhưng thử hỏi những người đàn ông ngoài kia xem có ai là không nhậu nhẹt? Hàng tháng tôi vẫn đưa tiền cho vợ nuôi 2 đứa con chứ đâu có bỏ bê gia đình như cô ấy nói.
Ngẫm lại, cuộc sống của vợ tôi có cực khổ, mệt nhọc gì như cô ấy nói không? Chuyện tiền nong thì đã có tôi gánh vác. Hàng ngày, cô ấy đến công ty. Hai đứa con đã đi học mẫu giáo, chiều chỉ việc đón về, cho ăn rồi đi ngủ. Công việc nhà cũng chẳng có gì nhiều nhặn. Vậy mà cô ấy bảo rằng mệt mỏi, không có thời gian. Phải chăng phụ nữ bây giờ không bao giờ hài lòng với cuộc sống của mình? Có lẽ không chê bai, không than vãn chồng thì họ không chịu nổi.
Thời gian đầu, khi vợ than vãn tôi cũng ậm ừ cho qua chuyện. Nhưng càng ngày, vợ tôi càng quá đáng, cứ khóc lóc, than vãn thường xuyên khiến tôi rất bực mình. Mỗi lần thấy tôi đi nhậu về là cô ấy lại bắt đầu những lời nói cũ mèm: “Sao anh cứ ăn nhậu suốt ngày?”, “anh có biết là con mình hôm nay sốt cao không?”… Thật sự mà nói, tôi cảm thấy ngột ngạt vô cùng. Đàn ông ai cũng cần có tự do chứ. Nếu cưới vợ mà từ bỏ hết mọi thú vui, bạn bè thì thà độc thân còn sung sướng hơn. Nghĩ vợ quá đáng, tôi càng đi ăn nhậu nhiều hơn. Vợ tôi thấy tôi không thay đổi thì đột nhiên im lặng, tôi hí hửng vui mừng vì nghĩ vợ đã biết nghĩ.
Tôi sống vô tâm, vô tư như thế cho đến một ngày vợ tôi nhập viện cấp cứu vì bị ngất xỉu ngay ở công ty. Bác sĩ nói cô ấy bị sỏi mật và phải mổ. Không còn cách nào khác, tôi phải tự tay chăm sóc, đưa đón 2 đứa con và quán xuyến nhà cửa trong thời gian cô ấy nằm viện. Chỉ một ngày, cuộc sống của tôi như bị đảo lộn hoàn toàn. Tôi tất bật đón con sau giờ làm, tắm cho con, vừa trông vừa nấu ăn, rồi đút con ăn. Con ăn xong thì dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo. Ban đêm, tôi chẳng ngủ được yên giấc vì mấy đứa con ngọ nguậy suốt đêm, lúc thì khóc, lúc thì đòi uống sữa. Tôi mệt phờ phạc. Trước đây, tôi chỉ biết nằm ườn ra ngủ chứ có biết vợ mình thức đêm thức hôm cực khổ trông con như thế nào đâu.
Vợ tôi nằm viện 1 tuần, chừng ấy thời gian tôi đánh vật với 2 đứa con, rồi chuyện công ty nữa. Ngẫm lại, 8 năm qua, cô ấy đã một mình gồng gánh tất cả. Tôi nhớ lại những lời nói của vợ dành cho mình. Tôi cảm thấy bản thân mình đã sống quá ích kỷ và tàn nhẫn với vợ. Chưa một ngày tôi giúp cô ấy trông con, chưa 1 lần xuống bếp nấu ăn, chưa từng biết vợ mình rất cô đơn. Tôi sai rồi! Tôi tự hứa với lòng sẽ sống tốt và quan tâm đến gia đình của mình nhiều hơn nữa.