Tôi dạy tiếng Việt cho người Hàn Quốc ở trung tâm đã bốn năm, vừa dạy ngôn ngữ vừa kiêm việc hướng dẫn du lịch cho họ. Nghĩa là làm người đồng hành, đưa các bạn đến những quán ăn ngon, những nơi thú vị ở Sài Gòn. Tôi đã từng gặp rất nhiều người, nghe rất nhiều câu chuyện khi các bạn xa quê, xa gia đình... nhưng đọng lại trong tôi chỉ đơn thuần là nỗi đồng cảm của những người xa xứ.
Đến một ngày, anh xuất hiện, bước vào đời tôi như định mệnh. Luật bất thành văn trong trung tâm là giáo viên và học viên hạn chế tình cảm cá nhân, nên tôi luôn giữ khoảng cách với mọi học viên trong lớp. Anh cũng không có gì nổi bật, cũng bình thường như các nam học viên khác, chỉ khác lý do anh đến Việt Nam. Anh đi tìm tình yêu đầu đời. Đó là điều tôi tình cờ nghe được từ bạn cùng phòng của anh. Ngạc nhiên vì có người bỏ cả công việc ổn định để sang Việt Nam làm phục vụ quán cà phê, học tiếng Việt chỉ để đi tìm cô gái từng lướt qua căn hộ nhà anh ở Busan, tôi bắt đầu để ý đến anh.
Anh hoạt bát, vui vẻ, nhưng hiếm khi tụ họp cùng bạn bè. Có lẽ anh dành thời gian đi tìm người thương. Quá tò mò về câu chuyện, tôi lén theo dõi anh vào một sáng thứ Bảy. Tôi biết anh không đến chỗ làm, vì hôm đó là ca nghỉ. Tôi đứng nơi góc đường, gần chỗ anh trọ, đợi anh ra. Bật mí thêm một chút: cuộc sống của tôi ít bạn, khép kín, nghề chính của tôi là biên kịch. Vì vậy, việc thiết kế ra một tình huống bất ngờ chạm mặt không phải là chuyện khó khăn với tôi.
Có vẻ anh ngạc nhiên thật. Anh mời tôi ăn sáng trong một cửa hàng tiện lợi, như thói quen của anh. Anh kể về người con gái Việt Nam đã đánh rơi quyển nhật ký khi đi ngang nhà anh; trong đó có rất nhiều ảnh phác họa chân dung... anh đứng bên cửa sổ. Ngoài ra, anh chỉ đọc được chữ Sài Gòn và cái tên viết tắt: B.T.
Anh quyết định đến Sài Gòn, bảo rằng anh linh cảm sẽ tìm lại được B.T. và sẽ không để vuột mất cô ấy. Tôi đã viết rất nhiều câu chuyện ngôn tình, nhưng chưa có câu chuyện nào thật như chuyện của anh. Không hiểu sao, tôi đề nghị sẽ giúp anh tìm B.T.
Từ đó, mỗi cuối tuần, dù nắng hay mưa, anh cũng chở tôi đi loanh quanh các trường mỹ thuật, kiến trúc, các trung tâm dạy vẽ... Chúng tôi cùng đoán rằng, B.T. là sinh viên mỹ thuật, vì những bức ảnh phác họa của cô rất sống động. Chưa tìm ra B.T, nhưng chúng tôi trở nên gần gũi, thân thiết hơn rất nhiều. Những lúc đi lạc đường, anh xoa đầu tôi, cười hiền. Những lúc anh hay tôi cảm ho, người này lại mua thuốc, nấu cháo cho người kia. Anh đùa “cháo Thị Nở phải không?”, tôi bật cười vì cụm từ tiếng Việt ấy là tôi dạy cho anh.
Chỉ còn một tuần nữa, anh phải trở về Hàn Quốc, nhưng vẫn không tìm được B.T. Anh nói, những bức ảnh trong cuốn nhật ký chứng tỏ B.T đã từng quan sát anh rất lâu, nhưng cô ấy đã im lặng biến mất khỏi đời anh. Anh quyết tìm, vẫn không thể gặp. Thôi thì coi như định mệnh, anh chấp nhận. Nghe anh nói, tôi rơi nước mắt, anh hỏi vì sao và tôi đã nói một câu mà đến bây giờ tôi vẫn không tin nổi: “Nhưng anh đừng biến mất khỏi đời em như vậy, được không?”. Anh ôm tôi vào lòng, hôn lên tóc tôi, nhỏ nhẹ: “Cảm ơn em vì đã ở bên anh trong những ngày qua. Anh đợi em ở Hàn Quốc, nhé!”. Rồi anh đi...
Vì câu nói đó của anh, tôi đã gom hết số tiền dành dụm được để sang Hàn Quốc tìm anh, như cách anh đã đi tìm B.T. Anh đón tôi, rủ tôi đi đảo Jeju. Trong tâm trạng ngây ngất vì tình yêu, tôi tin đó là một lời hẹn hò trăng mật, vì Jeju vẫn được mệnh danh là thiên đường của lứa đôi. Tôi hạnh phúc gật đầu, nghĩ đến một kết cục đẹp. Tôi thầm cảm ơn B.T. vì đã cho tôi có hội gặp được anh.
Đêm nằm gọn trong lòng anh giữa đảo Jeju, tôi hỏi anh: “Từ bây giờ, mình là gì của nhau anh nhỉ?” và chờ một lời hứa hẹn. Nhưng, tất cả chỉ là thinh lặng. Anh thở dài, hỏi ngược lại tôi: “Em đã yêu anh rồi sao?”. Cảm nhận được tâm sự trong câu hỏi ấy, tôi tiếp tục chờ cho đến khi anh nói vỏn vẹn ba chữ “anh xin lỗi!”.
Có lẽ sự có mặt của tôi trong đời anh chỉ như một người bạn khỏa lấp chỗ trống của B.T. Nhưng còn những nồng nàn anh trao cho tôi trong những ngày qua? Tôi tự cười vào khuôn mặt đang nhòe nước mắt trong gương, ừ, thì đàn ông và đàn bà bên nhau, nồng nàn chẳng phải là bản năng bình thường thôi sao.
Chúng tôi lặng lẽ rời Jeju, tôi cũng rời Hàn Quốc sớm hơn dự định. Ngày ở sân bay, anh tiễn tôi trong không khí ngột ngạt đến không thở nổi. Anh dang tay muốn ôm, nhưng tôi từ chối. Sợ mình lại bật khóc trước mặt anh, tôi vội vã quay lưng đi.