Chuyện chồng vũ phu, bạo hành với người đàn bà của mình chẳng phải là chuyện hiếm. Cứ ngỡ khi xã hội phát triển, con người ta sẽ dùng lí trí, dùng sự văn minh để đối đãi với nhau chứ chẳng phải dùng sức mạnh của cơ bắp. Mọi chuyện vỡ lở, xã hội phẫn nộ, người ta sững sờ thậm chí rất sốc và tự hỏi: “Tại sao đàn ông có thể hành xử như thế với vợ của mình?”. Thiên hạ ngạc nhiên nhưng chính người vợ ấy lại chẳng hề ngạc nhiên. Họ thừa nhận rằng mình bị chồng đánh nhiều lần, thậm chí có người đàn bà chịu đựng chồng bạo hành hơn 10 năm.
Tôi có một anh hàng xóm sống rất tệ với vợ. Mọi người ở khu phố này chẳng lạ gì chuyện anh ta chửi bới vợ con, đập phá đồ đạc. Mỗi khi nghe tiếng chị vợ gào khóc là ai cũng hiểu anh ta lại đánh đập vợ mình. Hai đứa con nheo nhóc cứ khóc lên khóc xuống theo mẹ. Đánh chửi xong anh ta nhậu say bí tỉ, chị vợ lại dọn dẹp mớ hỗn độn của chồng gây ra.
Kì lạ thay, bị chồng đánh nhiều năm như thế nhưng chị không hề có ý định bỏ chồng. Chị nhờ ba mẹ, họ hàng hai bên khuyên nhủ để chồng bỏ tật vũ phu, chí thú làm ăn. Nhưng yên ấm được vài ba bữa, anh ta lại chứng nào tật đó. Cái vòng luẩn quẩn đó lặp đi lặp lại bao nhiêu năm trời. Chị trở thành người đàn bà xác xơ, nhàu nhĩ. Chị càng cam chịu, anh chồng lại càng quá đáng.
Có lần vì quá bức xúc khi thấy những vết bầm tím trên má chị, tôi bảo sao chị không bỏ quách người chồng như vậy đi. Níu giữ làm gì cho đau thể xác và mệt cả tinh thần. Chị bảo tôi rằng đâu phải muốn bỏ là bỏ được, còn 2 đứa con nữa. Ly dị rồi con chị không có cha sao? Thậm chí, tôi đã từng nghe chính miệng mẹ chị khuyên con gái mình: “Đàn bà trong nhờ đục chịu. Tính chồng con đã như thế rồi thì mình lựa đường mà sống. Nó làm gì mặc nó đừng có đả động đến. Lúc nó giận dữ lên thì đừng có cãi…”. Tôi nghe chua chát cho những suy nghĩ cũ kĩ đó, họ đã chọn sống như vậy thì làm sao mà khuyên nhủ được.
Phụ nữ xưa nay vẫn luôn xem mình là phái yếu, là “ngồi mâm dưới”. Đàn ông là chủ, là người có uy quyền trong nhà. Đàn bà khổ sở vì chồng nhiều lắm nhưng có mấy người đàn bà dám đứng lên bảo vệ mình? Có bao nhiêu lí do để rời bỏ chồng nhưng đàn bà vẫn cố tìm một lí do để ở lại. Thậm chí họ còn bao biện cho chồng rằng do rượu bia, vì quá nóng giận mới đánh vợ.
Đằng sau những người đàn ông vũ phu chính là những người đàn bà không dám bỏ chồng. Phụ nữ à, đàn ông có thể nghèo, lười biếng, có thể vô tâm nhưng chồng bạo hành vợ là loại hèn mạt nhất. Đàn bà chọn cam chịu tức là cho chồng cái quyền chà đạp lên con người mình.