Tôi là phụ nữ 30 tuổi, đã có chồng và một con gái. Chồng tôi đi tu nghiệp sinh ở nước ngoài khi con gái mới được vài tháng. Trước khi anh đi học không ít người khuyên tôi là đi học xa mấy năm thế dễ mất chồng lắm. Tôi luôn tin tưởng chồng vì nghĩ anh có vẻ lành và khô khan, với lại không phải đàn ông nào cũng trăng hoa như vậy. Thật sự tôi đã nhầm...
Anh đi học được một năm về chơi thì tôi phát hiện ra sự thật không mong muốn. Anh chat với vài người con gái bên đó, chat cũng có ý trêu và tán tỉnh (tôi chỉ được nhìn thoáng qua vì anh giấu, tắt đi khi tôi đến gần). Có một cô thì tôi thấy anh chat nhiều và tôi phát hiện đây mới là đối tượng chính. Tôi vào trang cá nhân của anh thì thấy anh tìm tên cô ta suốt, tôi biết sự việc như vậy nên có dằn mặt anh. Tôi giận nhưng không có chứng cớ rõ ràng nên tha để anh tiếp tục đi học tiếp.
Rồi năm thứ 2,3 anh về vẫn xảy ra tình trạng như vậy. Sau mỗi lần cãi vã tôi đều nhắm mắt cho qua rồi nghĩ thôi anh đi học mấy năm xa nhà, cô đơn, cần có người nói chuyện tâm sự, hay kể cả để giải quyết nhu cầu sinh lý thì cũng đành chịu, mình không ở gần nên ù ù cạc cạc cho qua. Sau 4 năm anh học xong, tôi nghĩ vợ chồng sẽ bắt đầu làm lại mặc dù trước đó tôi không ít lần buồn và thất vọng vì anh. Tôi vẫn phảng phất ý nghĩ chồng từng phản bội mình ở bên kia nên thực sự trong tâm lý cũng chưa hẳn thoải mái. Tôi vẫn thấy chồng tìm tên cô ta trên mạng xã hội.
Anh và người đó vẫn liên lạc với nhau. Tôi lại một lần nữa thất vọng vì anh nói đã chấm dứt. Tôi biết cô ta cũng về Việt Nam nên lo ngại. Tôi còn biết thêm sự thật là ngoài người phụ nữ đó, chồng tôi còn đi giải quyết với gái gọi khi còn du học. Giờ anh về nước mà số lần anh gần gũi với tôi rất ít; tháng chỉ 2,3 lần, có khi không được. Ở nhà anh không hẳn là người vô trách nhiệm với vợ con nhưng bản tính anh khô khan, đây cũng là một phần tôi thấy không hợp, đôi khi thấy vợ chồng còn không thể hợp trong lời ăn tiếng nói.
Rất nhiều điểm khiến tôi chán nản và thất vọng vì anh. Không ít lần tôi muốn ly hôn nhưng lại không thể dũng cảm. Một phần tôi thấy thương và sợ con gái bị tổn thương, một phần tôi sợ định kiến xã hội gây áp lực lên bố mẹ và ngay chính tôi nữa. Tôi đang sống trong vỏ bọc một gia đình hoàn hảo mà không ít người ghen tị vì tài chính, công việc của cả hai đều khiến người khác phải ngưỡng mộ. 30 tuổi tôi cũng sợ phải bắt đầu lại, thực sự rất áp lực, không biết phải làm sao. Có người nói với tôi: "Đàn ông đa phần đều có mối quan hệ ngoài, phải đến 90% đàn ông ngoại tình, kệ đi mà sống, vì cuộc sống còn nhiều yếu tố khác, bỏ đi chưa chắc em đã tìm được người hơn đâu".
Tôi rối bời với nhiều suy nghĩ, mong được chia sẻ. Chân thành cảm ơn.