Vì tình yêu vốn dĩ chẳng thể tránh được những lúc giận hờn cãi vã, vậy mà cứ hễ cảm xúc vượt qua lí trí là con người ta lại nghĩ đến chuyện chia tay. Chắc chắn trong số những người đã từng yêu đều có ít nhất một lần nói lời từ biệt với lí do lãng xẹt, rồi sau đó khi hối hận thì mọi chuyện cũng đã muộn màng. Có lẽ khi ấy chúng ta tiếc nuối còn đối phương đã phải chịu tổn thương rất nhiều.
Có một câu hát thế này: “Một câu nói anh muốn chia tay em đã biết sẽ đau đớn như vậy, và nước mắt đó vẫn rơi không thể ngừng lại tiếc nuối những gì cho cả hai. Vì em biết đã có những sai lầm dù em đã cố níu lấy anh đến cuối cùng…”. Đâu phải cứ nói chia tay rồi tuỳ tiện muốn quay lại thế nào cũng được, vì trái tim người mong manh lắm có phải sắt đá để chà đạp được đâu.
Một cuộc tình đẹp là gì bạn biết không? Là trải qua muôn vàn sóng gió vẫn có thể ở lại bên nhau chứ không phải cứ mãi yên bình không bao giờ mâu thuẫn. Bởi lẽ chúng ta vốn dĩ là hai người xa lạ, không thể bắt ai đó phải thay đổi vì mình mà là bản thân ta có đủ yêu để bao dung hay không mà thôi.
Vậy nhưng có những người chỉ cần xảy ra mâu thuẫn nhỏ, chỉ cần một chút hiểu lầm đã vội nói lời chia tay. Họ làm thế không phải vì hết yêu mà đơn giản muốn để đối phương sợ hãi và phải hạ mình níu giữ. Đấy cũng được gọi là trách nhiệm trong tình yêu sao?
Ngay từ khi bắt đầu chẳng ai bắt người kia phải có trách nhiệm cả, điều đó hoàn toàn là sự tự nguyện của hai trái tim. Vì đấy là lí do quan trọng để có thể đi cùng nhau một đoạn đường dài. Bạn có nhớ ngày đầu hai người nói yêu nhau? Vào một ngày trời thu dịu mát có ai đó đã khẽ thì thầm: “Sau này chúng ta hãy cùng nắm tay nhau bước đi trên con đường phía trước”.
Vậy mà một lời chia tay nói ra chẳng ai còn nhớ tới lúc bắt đầu ấy nữa, mọi thứ đã bị lãng quên hoàn toàn. Có lẽ việc chia tay sẽ giải quyết được cảm xúc tạm thời, có thể khiến bạn thoả mãn với sự tức giận nhưng đã bao giờ bạn nghĩ đến cảm xúc của người phải nghe câu nói ấy.
Chẳng có một lí do thoả đáng cứ vậy quay bước đi như hai người xa lạ, mà đâu biết rằng người sau lưng mình đang đổ vỡ tới tan nát. Câu chia tay chẳng khác nào “sét đánh ngang tai” có thể khiến của ai đó hoàn toàn sụp đổ.
Những người chống chọi tốt thì sẽ chờ bạn bước đi rồi mới gục ngã còn những người yếu đuối sẽ ngay lập tức rơi nước mắt không ngừng. Trách nhiệm mà bạn đã từng hứa với bản thân không để đối phương tổn thương giờ chỉ là dĩ vãng.
Nhưng sau đó người rơi vào trạng thái tiếc nuối nhiều hơn có thể sẽ là bạn, vì trong một phút bồng bột đã tự tay mình huỷ hoại mọi thứ hạnh phúc vốn có. Không phải cứ thích là nói chia tay rồi khi nào hết bực bội thì quay lại sau cũng được. Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì đã chẳng có những kẻ gây ra tội lỗi phải ngồi tù.
Vết thương trên da có thể lành lại nhưng vết xước nhỏ trong tim cũng sẽ để lại sẹo hằn sâu. Nếu như thật lòng yêu thương thì đừng tuỳ tiện nói ra hai từ chia tay vào lúc bồng bột. Chúng ta chẳng còn là những đứa trẻ mười tám, đôi mươi để yêu đương hết người này người khác. Chuyện chia tay chưa bao giờ vui nên đừng để nó làm lỡ hạnh phúc của một con người.