Đến giờ khi sức khỏe đã tạm ổn, em mới có thời gian để kể câu chuyện của mình. Thật sự người xưa nói không sai các chị ạ, phụ nữ muốn biết chồng có tốt với mình hay không, cứ đợi đến lúc sinh con sẽ rõ.
Em và chồng kết hôn được gần một năm, bọn em vừa chào đón đứa con đầu lòng nửa tháng thôi. Chồng em trước giờ là một người đàn ông gia trưởng. Anh rất nghe lời mẹ, thậm chí còn thần tượng mẹ nên cho rằng mẹ nói điều gì cũng đều là lẽ phải.
Người ta khi mang thai thì vui vẻ, hạnh phúc. Còn em mấy tháng đầu cứ nơm nớp lo sợ. Sở dĩ em có tâm lý đó là vì nhà chồng rất khó khăn với đứa con trong bụng em. Mẹ chồng em còn bảo, đứa bé đầu tiên bắt buộc phải là con trai. Nếu không thì phải phá bỏ vì con gái sẽ khắc mệnh của chồng em.
Khi em mang bầu được 3 tháng, chồng em chở vợ đi siêu âm ở mấy chỗ để chắc chắn đứa bé là con trai. Sau khi nghe bác sĩ phán chắc nịch, anh mới yên tâm về đứa con trong bụng.
Thời gian mang thai, em stress về cân nặng đến nỗi ám ảnh. Mỗi lần đi khám, chồng em lại so sánh và chê con nhẹ cân. Và tất nhiên là anh trách móc nói em không chịu ăn, vì thế mà con mới suy dinh dưỡng. Trong khi em vẫn ăn uống đầy đủ, con trong bụng cũng chỉ nhẹ cân hơn chuẩn một chút chứ không đến mức suy dinh dưỡng như chồng nói.
Em sinh non, khi cái thai mới được 35 tuần, cơ thể em đã bắt đầu có những thay đổi rõ rệt. Hôm ấy đang đi vệ sinh, em bỗng thấy có chút máu. Một lúc sau thì có cơn đau, em vội vã nói chồng chở vào bệnh viện. Đầu tiên, bác sĩ vẫn khuyến khích cho em sinh thường. Nhưng vật lộn trong phòng sinh mấy tiếng đồng hồ, cổ tử cung của em vẫn không mở.
Thấy tình hình khó sinh thường, bác sĩ liền hội chẩn và ra ngoài thông báo em cần phải mổ gấp. Em được đẩy vào phòng mổ, lúc đi qua chồng, em thấy anh kéo bác sĩ lại nói câu gì đó. Nhưng cơn đau làm em quên khuấy đi. Cũng may là ca mổ thành công, con em chào đời sớm hơn dự kiến nhưng trộm vía khỏe mạnh và cũng rất nhanh nhẹn nên được về nhà sau 10 ngày.
Có điều khi nằm viện, em thấy chồng mình cứ tránh mặt bố vợ. Hễ thấy bố em đến, anh sẽ viện cớ ra về. Hôm ấy em cố tình hỏi mẹ, mẹ em mới thở dài dặn dò:
“Dù thế nào con cũng phải có một khoản phòng thân. Chồng con không tốt như con nghĩ đâu. Hôm con mổ, nó sợ hai mẹ con có mệnh hệ gì nên đã dặn bác sĩ nếu cần lựa chọn thì cứu con trai nó”.
Nghe điều đó, em thấy thất vọng thực sự, bố em cũng suýt nữa thì đánh con rể ngay ở bệnh viện vì câu nói đó. Đành rằng con cũng rất quan trọng, nhưng sự quyết đoán của chồng làm em mất niềm tin về anh quá. Có lẽ sau chuyện này, em sẽ phải đề phòng với chồng. Vì biết đâu được, một ngày nào đó chính anh sẽ còn làm ra những chuyện tồi tệ hơn với em thì sao?