Em nói với tôi rằng, em đã dành cả thanh xuân tươi đẹp đã qua để chỉ yêu một người. Tôi đã từng thấy em thật may mắn khi có một tình yêu gần 10 năm như thế. Cuộc hôn nhân của em khi ấy cũng khiến tôi cảm động đến nao lòng. Còn gì đẹp hơn khi sau 10 năm gắn bó, 10 năm bên nhau qua bao thăng trầm thì em lại trở thành cô dâu xinh đẹp hạnh phúc đây? Nhưng hóa ra đó chưa phải là cái kết cuối cùng khi tôi nghe em nức nở bảo, anh ta ngoại tình, sau 2 năm chung sống cùng em. 10 năm có thể ở bên để yêu nhau như chẳng dài, vậy mà chỉ mới 2 năm thành vợ chồng lại hóa gian lao đến thế sao? Hay vì bao yêu thương của 10 năm đã cạn kiệt mỏi mòn?
Em đã luôn ở bên khi anh ta tay trắng. Những năm tháng chênh vênh ấy, em chưa khi nào thôi yêu thương và sẻ chia. Vậy mà khi anh ấy đã có chức cao vọng trọng lại muốn buông tay em. Em bảo rằng anh ta muốn trả tự do cho em. Em chỉ hỏi, thế ai trả thanh xuân cho em? Tôi lại thấy em khóc, như bao uất ức đã không còn đủ sức dửng dưng. 12 năm thanh xuân nói bỏ là bỏ đi. Người đã từng ở lại như mãi mãi, nói đi là cứ đi vậy thôi. Như thể họ chưa từng cùng em trải qua hàng dài những năm tháng mỏi mệt. Tôi thương em, lại xót xa cho phận đàn bà đã dành hết thanh xuân để yêu một người như thế.
Nếu em muốn khóc, hãy khóc đi, khóc đến quặn cả lòng, đau cả tim cũng không sao. Nhưng tuyệt đối đừng níu kéo con người đã bỏ đi đó. Vì nếu họ đã tàn nhẫn đá phăng cả 12 năm tuổi trẻ đẹp đẽ của em thì có còn xứng đáng ở bên em nữa đâu. Khóc rồi hãy đứng dậy đi em nhé. Một người bỏ đi không có nghĩa là cả thế giới này biến mất. Chẳng ai là tất cả của ai cả. Em còn cuộc đời của mình và ngoài kia cuộc sống vẫn đang chạy vèo vèo hối hả đó thôi. Em có thể tiếc nuối, là tiếc thanh xuân, là tiếc thời gian đã qua. Nhưng nhất quyết đừng bao giờ tiếc người đã ra đi. Cũng như đừng bao giờ quay lại nhặt lên những thứ đã từng tổn thương mình. Một nỗi đau chỉ nên đau một lần mà thôi, những lần sau đó hãy chỉ là nhớ, là nhắc lại hồi ức thôi em à.
Em hãy hiểu rằng, chẳng có điều gì trên thế gian này có thể là mãi mãi một cách tuyệt đối. Ngoài kia, người ta sống với nhau cả mấy chục năm trời vẫn có thể buông tay như chưa có điều gì đấy thôi. Thật ra, nhân duyên tàn nhẫn cũng chính là vì thế. Chẳng ai báo trước cho ta một nhân duyên sẽ có thời hạn bao lâu cả. Thượng đế chỉ muốn thử thách ta với những điều không vui để ta thấy mình xứng đáng với những thứ hạnh phúc sau này. Hãy nghĩ đó là một bài học dài để em biết mình càng phải sống tốt hơn. Để chờ đợi một người khác sẽ đến.
Tôi biết rồi em sẽ chẳng còn lòng tin vào chính yêu thương của mình. Bất cứ ai khi trải qua đau lòng đã thôi không còn ngây thơ. Em sẽ có lúc không màng yêu đương, không thiết tha nồng nàn. Nhưng em biết không, đừng vì gặp sai một người mà bỏ lỡ biết bao người tốt ngoài kia. Em dùng 12 năm thanh xuân để yêu một người, nhưng em có nghĩ sẽ có người muốn dùng cả một đời để chứng minh với em rằng tình yêu vẫn tồn tại? Chính là có người khiến em tổn thương, rồi cũng sẽ có người hàn gắn mọi thương tổn ấy. Không sớm cũng không muộn, vừa vặn đúng lúc đến bù đắp hết thảy nỗi đau của em.
Vì vậy hãy kiên trì chờ họ. Một chút thôi, hạnh phúc sẽ lại đến, vì vậy đừng bao giờ từ bỏ, em nhé!