Tôi là chủ nhân của bài viết: “Tôi đã phản bội chồng và có con với tình cũ”. Khi viết lên những dòng suy tư đó tôi chỉ mong có ai hiểu, cảm thông, cho lời khuyên đúng đắn, vì dù sao tôi đã và đang nếm quá nhiều sự tủi nhục, đau khổ từ chồng, gia đình chồng cũng như lương tâm mình rồi.
Tôi đã tìm đến cửa Phật kể từ khi tất cả quay lưng, buộc tôi bỏ con. Không ai biết những ngày tháng qua tôi đã định tìm đến cái chết hàng trăm lần nhưng không dám vì nghĩ tới các con. Các con tôi lớn lên nhưng bên nhà chồng không hề quan tâm, chỉ vợ chồng tôi tự lực cánh sinh nuôi con. Chồng tôi không cờ bạc nhưng rất hay nhậu nhẹt và bồ bịch, cứ uống rượu vào là đập phá chửi bới, cho nên khi có thai đứa bé này chỉ là giọt nước tràn ly, tôi đòi ly dị. Trước đây tôi còn nghĩ tới bố mẹ hai bên nhưng thời điểm đó tôi đã không thể chịu nổi và muốn buông bỏ để nuôi các con tốt hơn.
Hai bên gia đình đã khuyên tôi không được làm vậy, để cho các con được sống có đủ cha mẹ. Nhờ cửa Phật từ bi tôi đã bớt sân hận, không quan tâm xem chồng đang vui vẻ với ai, người bên nội không hỏi thăm các con tôi đi chăng nữa thì tôi cũng mặc. Tôi đã chai sạn với sự lạnh nhạt của nhà chồng cũng như những lời cay độc của chồng. Còn về đứa bé mà mọi người đang biết đến kia, với anh ta đó là “cục nợ đời” chứ chưa bao giờ là con. Đọc tới đây chắc có người hả hê bảo “Đáng đời, do học đòi kiểu ông ăn chả bà ăn nem”. Kể từ khi biết chồng bồ bịch, tôi chưa một lần nghĩ mình sẽ ngoại tình vì quá thấm cái cảnh đó. Tôi chỉ là một lần lầm lỗi và sau đó chúng tôi không hề liên lạc, cách xa nhau cả hàng ngàn cây số.
Tôi không viết ra hoàn cảnh của mình đang phải chịu để nhận sự thương hại mà chỉ mong mọi người nhìn theo chiều hướng khác, cho tôi lời khuyên có nên nói cho ba đứa trẻ biết sự thật không thôi. Chứ với chồng và gia đình chồng, đứa con này đã không được thừa nhận kể từ khi còn trong bụng rồi.