Tôi từng nghĩ rằng hôn nhân là một thỏa thuận giấy tờ đơn giản. Miễn là tờ giấy chứng nhận kết hôn còn đó, cuộc hôn nhân của hai người sẽ không tan vỡ. Nhưng giờ tôi đã nhận ra rằng bất cứ hạnh phúc cũng cần được vun đắp và duy trì. Nếu không, hạnh phúc ấy cũng chỉ mong manh, dễ đến, dễ đi.
Tôi năm nay 41 tuổi. Tôi vừa ly dị chồng. Tôi và anh ấy đã có 20 năm gọi nhau là vợ, là chồng. Tôi là giám đốc bán hàng của một công ty phân phối bình nóng lạnh. Tôi có sắc đẹp, nhiều mối quan hệ và sự nghiệp thành đạt. Tôi biết, tôi có rất nhiều thứ mà những người phụ nữ khác không thể sánh được. Vì vậy, cuộc hôn nhân tan vỡ đã giáng một đòn nặng nề lên tâm lý của tôi.
Tôi nhớ ngày tôi với chồng mới cưới nhau. Tôi rất yêu thương, quan tâm đến chồng và dành rất nhiều thời gian ở bên anh ấy. Ngày ấy tôi chỉ là một công chức nhà nước với mức lương ba cọc, ba đồng. Chồng tôi là người chồng, người cha mẫu mực, anh rất yêu thương vợ, quan tâm đến con cái. Ban đầu, chúng tôi sống rất hạnh phúc.
Tuy nhiên, thời gian trôi đi, kể từ khi hai đứa con tôi lần lượt ra đời, tôi bắt đầu cảm nhận được gánh nặng cơm, áo, gạo tiền. Chồng tôi chỉ là chàng kỹ sư điện, tiền lương cũng chẳng hơn tôi. Có những tháng anh bị công ty nợ lương, chúng tôi phải khất nợ nhiều khoản.
Bước ngoặt của cuộc đời tôi đến kể từ khi tôi quyết định nghỉ công việc ở cơ quan nhà nước để đi làm ở các công ty với hy vọng sẽ kiếm được thêm chút tiền chi tiêu trong gia đình. Nhờ chăm chỉ làm việc lại có tài ngoại giao, tôi liên tiếp mang được những hợp đồng béo bở về cho công ty. Sếp và đồng nghiệp đánh giá cao tôi, tiền lương của tôi cũng tăng lên nhanh chóng.
Càng thành công trong sự nghiệp, tôi càng chán chồng và tỏ rõ thái độ ấy khi thấy anh sống quá an phận, chẳng có ý chí vươn lên. Tôi hay so sánh anh với trưởng phòng nọ, giám đốc kia mà tôi thường gặp trong công việc. Tôi trách móc anh chẳng lo kiếm tiền, phấn đấu sự nghiệp.
Tôi đã nói với anh rất nhiều lần rằng tôi có thể thuê giúp việc để anh có thể toàn tâm toàn ý với công việc nhưng anh chỉ nói chậm rãi: “Anh muốn tự mình nấu cơm cho con ăn, tắm rửa cho con, dạy con học bài. Những điều ấy, ngoài anh ra, chẳng ai làm được cho con cả. Em đã chẳng quan tâm đến con thì thôi…”
Tình cảm của chúng tôi từ đó cũng dần phai nhạt nhưng không thể phủ nhận rằng tôi vẫn còn yêu chồng. Tôi ngỡ ngàng khi phát hiện chồng xuất hiện bên cạnh một người phụ nữ khác.
Đó là một người phụ nữ lớn hơn tôi 9 tuổi, không có gia đình và làm nghề bán hoa quả. Tôi gào khóc, đấm đá, trách móc chồng tôi bạc tình. Anh không giải thích nhiều mà điềm tĩnh đưa tôi tờ đơn xin ly hôn có lẽ anh đã viết từ rất lâu.
“Phải, Hương kém em ở nhiều điểm. Cô ấy không xinh đẹp, thành đạt như em nhưng cô ấy có thể mang suất cơm tự nấu đến cho anh vì cô ấy thấy anh thường ăn cơm quán. Cô ấy đã nấu cháo nóng cho anh khi anh bị cảm lạnh.
Cô ấy thường quan tâm anh mỗi ngày, hỏi han xem anh vui hay anh buồn chứ không như em, đi làm tối ngày, không về ăn cơm cũng chẳng nhắn cho anh một cái tin”, chồng tôi nói.
Nghe chồng tôi nói, nước mắt tôi chảy ròng ròng. Tôi muốn nắm lấy bàn tay anh và cầu xin anh đừng bỏ rơi tôi. Nhưng lòng tự trọng đã khiến tôi chỉ biết nín lặng.
Chồng tôi nhanh chóng hoàn tất thủ tục ly hôn. Hai đứa con tôi vẫn một mực đòi đến ở với bố dù tôi có thuyết phục thế nào. Hôm trước tôi có nhắn tin hỏi thăm, chồng tôi nói anh chuẩn bị làm lễ cưới với người phụ nữ đó. Nhắn tin đến đây, tôi chỉ biết nín lặng, khẽ lau nước mắt.