Chào mọi người. Tôi tên Huy, năm nay tôi 25 tuổi. Hiện tại, tôi đang điều hành một công ty về xuất nhập khẩu nội thất. Công việc khá suôn sẻ và sau 5 năm khởi nghiệp, tôi đã có trong tay một số thành tựu khá.
Để có được thành công như bây giờ, tôi đã phải trải qua vô vàn khó khăn. Ít người biết, tôi từng có một tuổi thơ đầy sóng gió. Bố không màng đến mình, mẹ đẻ lại liên tục cặp kè với những người đàn ông đã có gia đình để bấu víu vào họ. Tôi bị mẹ đối xử như một đứa con rơi. Thậm chí nhiều lần, bà còn thẳng thừng nói tôi chính là gánh nặng của đời bà.
Bị mẹ hắt hủi, tôi cũng chơi bời tụ tập theo đám bạn xấu. Mọi chuyện chỉ bắt đầu thay đổi khi tôi lên 10 tuổi. Lúc ấy, mẹ tôi bị bệnh nặng và qua đời. Ngày đám tang của bà được cử hành, có một người phụ nữ đã đến nắm tay tôi và nhẹ nhàng bảo: “Từ nay con về ở với cô nhé! Cô sẽ thay mẹ chăm sóc con”.
Và đời tôi bắt đầu sang trang khác. Người phụ nữ ấy là vợ chính thức của bố tôi. Dù bố tôi không muốn nhận đứa con rơi này về, bà vẫn nhất quyết muốn được cưu mang, để tôi không trở thành người xấu. Ngay cả khi bố tôi qua đời, bà vẫn đối xử với tôi ân cần như vậy.
Suốt những năm sống cùng mẹ, tôi mới có cảm giác của gia đình. Thời gian đầu, tôi vẫn lông bông không lo học hành. Nhưng mẹ tôi kiên trì lắm. Bà thức khuya dậy sớm, cùng tôi ôn bài. Những ngày tôi ôn thi học sinh giỏi, mẹ còn nấu cháo gà cho tôi để tẩm bổ. Sự ưu ái đặc biệt đó thậm chí còn khiến các chị cùng cha khác mẹ của tôi ghen tỵ.
Tôi vốn là một người rất tham vọng. Học đại học năm thứ 2, tôi đã tập tành kinh doanh. Lúc đầu chỉ là những mặt hàng nhỏ lẻ. Sau này, tôi quyết khởi nghiệp trong lĩnh vực nội thất. Nhờ có mẹ góp vốn, nhiều lần động viên khi tôi có ý định bỏ cuộc, tôi mới trụ vững được đến giờ phút này.
So với nhiều người bạn cùng tuổi, tôi có chút thành tựu khi đã có nhà, có xe và một cuộc sống đầy đủ. Đến giờ, tôi chỉ muốn được đền đáp công ơn mà mẹ đã mang lại. Hôm vừa rồi mẹ tôi đi chợ bị ngã xe, tôi nảy sinh ý định muốn mua cho bà một chiếc ô tô để đi lại cho an toàn.
Khi dẫn mẹ đến showroom để chọn ô tô, tôi thấy mắt bà rưng rưng xúc động. Mẹ tôi nói bà chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày này. Lúc ấy, tôi chỉ muốn nói rằng điều đó chẳng là gì so với sự hy sinh của bà. Tôi hy vọng mẹ sẽ đọc được những dòng chia sẻ này và tự hào về mình, một người con trai bà đã nuôi nấng suốt 15 năm qua.