Không giống những cô gái mới yêu - dành trọn tình cảm cho đối phương và mơ về một ngôi nhà có những đứa trẻ. Người phụ nữ khi đã đi qua đủ những cay đắng của tình yêu, trải qua những khoảnh khắc hụt hẫng, sống trong mờ mịt và không còn tin rằng trên đời này có một ai đó đáng tin cậy, thì tình yêu đối với họ không đẹp như nắng ban mai, như màu hồng trong chuyện cổ tích. Từ đó đâm ra nghi ngờ khi yêu, hết mơ mộng mà thay vào đó là những suy nghĩ thực tế. Hôn nhân là mồ chôn tình yêu, là ràng buộc, và kèm với trách nhiệm. Đôi khi, cuộc sống một mình tốt hơn, nên họ chẳng mở lòng mình trước lời ngỏ ý của bất kỳ ai: “Mình kết hôn đi em”.
Tình yêu của một người phụ nữ ở tuổi trưởng thành khác với một cô gái mới lớn. Trưởng thành chính là lúc họ rũ bỏ được suy nghĩ rằng mình sẽ không thể sống nếu thiếu vắng người đàn ông trong đời, thôi tìm kiếm một chỗ dựa vì họ biết mình có đủ khả năng để lo lắng cho chính mình. Cần thì nắm giữ, khi không thể giữ nữa thì buông. Nếu anh chẳng thể chờ đợi cho tới khi em sẵn sàng kết hôn, thì anh có thể ra đi và tìm kiếm cho mình một ai đó xứng đáng hơn sự chờ đợi mà anh đang có. Người phụ nữ trưởng thành không còn tìm mọi cách để nắm lấy tay người đàn ông mình yêu, không mặn mà chuyện cùng người ta xây dựng tổ ấm, càng không ép uổng bất kỳ ai phải chờ đợi cho đến khi mình sẵn sàng. Trưởng thành dạy người ta độc lập, người đàn ông rời đi nhưng người phụ nữ vẫn sống tốt, đó mới thực sự là một người phụ nữ bản lĩnh.
Kết hôn là một cột mốc trọng đại trong cuộc đời mỗi người, khi mà tình yêu đã đến độ chín muồi, khi mà hai tâm hồn đã muốn gắn bó với nhau mãi mãi. Thế nhưng càng lớn, người ta càng sợ kết hôn. Có những bài học được gieo mầm từ những mất mát, nhưng tổn thương thì không lành lại được - Sợ hãi là một bài học đắt giá như vậy. Trưởng thành dạy người phụ nữ biết sợ hãi: Sợ phải bắt đầu lại, sợ không tìm được một người xứng đáng bằng, sợ ánh nhìn thấy sự hoang mang, sợ thất bại, sợ trách nhiệm, sợ mọi thứ đi ngược với suy tính của mình, sợ mình không đủ sức. Con gái càng bị tổn thương lại càng trở nên dè chừng, càng thấu hiểu được rằng không ở đỉnh cao thì phụ nữ cũng phải thuộc về những nơi xứng đáng, không bao giờ được phép vì vội vã mà yêu nhầm ai, lấy nhầm người.
Từng nghe ở đâu người ta nói rằng: "Con gái, chỉ nên sống đến 25 tuổi thôi". Phát ngôn tưởng chừng đầy kích động ấy lại cứ lãng đãng đi theo những cô gái suốt những năm tháng sau tuổi 25. Thỉnh thoảng lại gặm nhấm nó rồi tự vấn mình: "Cuộc sống của con gái sau tuổi 25 vô nghĩa lắm sao?". Lấy chồng, rồi sinh con, rồi cứ thế vừa đảm đương việc xã hội, vừa chăm sóc vun vén gia đình. Êm ấm đã đành, chỉ cần có chút sóng gió ập đến thì mọi cố gắng cứ thế đổ sông, đổ biển. Trước 25 tuổi, người ta chỉ thấy cuộc sống màu hồng, sau 25 tuổi, nhìn đối phương chỉ thấy bao nhiêu cách trở.
Vậy nên, có những người vẫn an yên tự tại, khi bạn bè đồng trang lứa đã con cái đuề huề, khi ba mẹ liên tục thúc giục chuyện chồng con. Người yêu mình thì vẫn cứ đứng ở đó, chờ đợi cho cái gật đầu về chung một nhà. Người ta trách sao phụ nữ phức tạp, sao phụ nữ khó chiều lòng. Người ta thấy mình thật buồn cười khi bước đi một mình trên con đường hai chiều của tình yêu.
Người ta có thể rời đi bất cứ lúc nào. Nhưng người phụ nữ trưởng thành thì cứ vậy, bình thản đến dửng dưng, nếu anh không thể chờ thì cứ rời đi, em đâu cần một người đến kiên nhẫn cũng không thể có cho người yêu mình. Nếu anh yêu em, anh có thể đợi đến khi em thật sự sẵn sàng. Dù có thể, sự chờ đợi ấy mãi là vô định.