Khi ly hôn, đâu ai ngờ rằng ngày nắm tay nhau bước vào lễ đường lại là ngày dằn vặt nhất. Giá như chưa từng kỳ vọng, chưa từng thương yêu, chưa từng tin tưởng thì con người ta đã không đau đớn đến như vậy. Ngày ra tòa, tôi không cần gì từ người đàn ông ấy, chỉ yêu cầu được nuôi con.
Sau phiên tòa, người đàn ông tôi từng xem là cả cuộc đời mình ra nhanh với người đàn bà khác mà không thèm nhìn lại phía con. Đứa con gái bé bỏng, lên năm của tôi ngơ ngác nhìn ba. Con bé quá nhỏ để hiểu những gì vừa xảy ra giữa cha mẹ. Từ nay, con đường dài phía trước chỉ còn tôi và con đồng hành.
Tôi đã từng có một gia đình hạnh phúc. Nói đúng hơn, tôi đã từng nghĩ mình hạnh phúc. Chồng tôi là một người đàn ông rất đỗi bình thường nhưng tôi hài lòng với những gì mình đang có. Chỉ cần vợ chồng thương yêu nhau, gia đình vui vẻ với tôi đủ. Thế nhưng tôi đâu ngờ, với chồng thì hai mẹ con tôi chẳng hề quan trọng.
Chồng tôi có con với người khác. Với một người vợ, còn điều gì đau đớn hơn thế? Sau khi sinh con gái, vì lí do hậu sản mà bác sĩ khuyên tôi không nên sinh thêm con. Chồng tôi cũng nói, thôi thì có một đứa con gái cũng đủ rồi. Nhưng tôi đâu biết chồng và cả dòng họ luôn khao khát có con trai. Bề ngoài anh tử tế, thương yêu vợ con nhưng lại âm thầm đi kiếm con trai bên ngoài. Ngày tôi biết thì đứa con của anh đã ra đời được vài tháng.
Tôi uất nghẹn, ngực như có một tảng đá đè nặng lên không thở nổi. Tôi đã có những tháng ngày chìm trong những nỗi u uất không cách nào thoát ra được. Tôi không ngủ được, ngày nuốt không nổi vài thìa cơm. Tôi đã định ôm con tự tử, phải chết đi để người đàn ông đó hối hận vì những gì mình đã gây ra. Sống như thế vài tháng, con gái tôi cũng gầy rộc, xác xơ như mẹ. Một buổi chiều, thấy tôi nằm vật trên giường, con lại ôm tôi vào lòng thỏ thẻ: “Có con thương mẹ mà!”.
Tôi như sực tỉnh. Chìm đắm trong nỗi đau mà tôi quên mất mình vẫn còn có con bên cạnh. Chồng có thể phản bội, có thể quay lưng nhưng núm ruột mình dứt ra thì trọn đời vẫn là điều quý giá nhất. Tôi có thể để cuộc đời mình chìm trong nỗi đau nhưng tôi làm mẹ, tôi không được phép kéo con chìm theo mình. Tôi phải sống mạnh mẽ, không chỉ cho mình mà còn là chỗ dựa cho con.
Ngay hôm ấy, tôi viết đơn ly hôn. Tôi cần phải chấm dứt nỗi đau đớn tận cùng này. Chồng tôi kí đơn mà chẳng hề suy nghĩ. Có lẽ, anh ta đã đợi giây phút này từ lâu. Người đàn ông bạc bẽo, vô tình đến thế thì buông đi chẳng hề tiếc nuối. Tôi dọn ra khỏi nhà, ôm đứa con thơ bé bỏng đang ngơ ngác vào lòng. Tôi tự nhủ: “Phải sống tốt, phải mạnh mẽ gấp trăm lần những người đàn bà khác. Bởi vì tôi không chỉ sống cho mình mà còn cho cả con gái”.