Chị quyết định làm mẹ đơn thân khi phát hiện mình bị phản bội trước ngày cưới vài ngày. Người đàn ông đó đến tận lúc muốn cưới chị vẫn còn dây dưa với tình cũ. Ngày hôm ấy, khi chị biết anh ta còn một đứa con khác, chị đã không thể chịu đựng được nữa. Chị từng nghĩ vì lỡ dại mang thai thì giờ phải có trách nhiệm cho con mình một mái ấm đủ đầy. Nhưng nếu lấy một người chồng đã lừa dối chị đến thế thì chỉ có thể là bi kịch, hơn là hạnh phúc.
Chị chỉ còn cha, ông có vợ mới và gia đình mới, chị không muốn mình trở thành nỗi buồn phiền cho ông. Chị chỉ nói mình muốn hủy hôn, hơn là để ông biết mình bị phản bội. Rồi chị im lìm lên thành phố, một mình chuẩn bị sinh con. Lúc đó, mọi tin nhắn cuộc gọi đến chị đều nói rằng chị thật ngu dại. Một cái đám cưới để có chồng cho mình, có cha cho con mình mà còn không chịu? Không ai biết để một người phụ nữ muốn trở thành một bà mẹ đơn thân thì đã có chừng nào tổn thương và thất vọng.
Chị từng nghĩ sau khi lấy chồng sẽ về quê chồng, bỏ việc đang làm trên thành phố. Nhưng khi phải quay lại làm việc, chị cũng không thể tiếp tục. Chị không thể đứng trông quầy hàng liên tục 8 tiếng một ngày. Chị biết đây là công việc có mức thu nhập tốt nhất chị có thể làm lúc này. Chỉ là, chị không thể làm công việc này khi đã có con. Chị đành tự mình loay hoay tìm một công việc khác dù ít lương hơn.
Thời gian đó, mọi thứ đều mới mẻ với chị, như bắt đầu lại một cuộc sống hoàn toàn mới. Chị có một nơi ở mới, một công việc mới và một lộ trình cuộc đời mới. Trên lộ trình đó không còn có người đàn ông chị từng muốn lấy làm chồng, chỉ có chị và con.
Chị luôn tự nhắc mình, giờ đã là mẹ đơn thân, mà “đơn thân” thì chỉ có một mình. Lắm đêm chị một mình xoa chiếc bụng dần lớn lên, tự nhủ rằng mình không cô đơn. Có khi đi khám thai một mình, vô tình thấy người ta có chồng đi cùng, chị cũng phải tự nhắc bản thân, mình chỉ có một mình. Hay những lúc buồn tới mức muốn khóc một trận thật to, chị cũng phải luôn nói với mình, sẽ chẳng ai ở bên, ngoài chính mình.
Chị cứ luôn nhắc mình như thế, không phải để tự tủi hổ, mà là để muốn bản thân biết rằng đã chỉ có một mình thì phải dựa vào chính mình. Đã là mẹ đơn thân, không dựa vào mình thì còn biết tựa vào ai? Nếu mình không tự mạnh mẽ kiên cường thì khi yếu đuối ai sẽ giúp mình? Nếu mình không tự yêu thương lấy mình và con thì còn đợi ai? Khi chỉ còn lại bản thân với một cuộc sống cho con sau này, chị sao có thể dám yếu đuối và nhu nhược?
Đến tận sau này, khi con đã lớn hơn, chị vẫn tự hỏi rốt cuộc điều gì đã giúp chị mạnh mẽ đến thế? Để những tháng năm sau này, cuộc sống của hai mẹ con đã đủ đầy hơn, chị vẫn ngỡ ngàng rằng bản thân đã có thể mạnh mẽ như thế. Có lẽ là vì chị biết mình phải sống vì một sinh linh bé bỏng trong bụng, chị phải có trách nhiệm với hạnh phúc của con. Chị biết mình luôn yếu đuối nhưng đã là mẹ thì làm sao có thể không mạnh mẽ? Khi lựa chọn duy nhất là kiên cường thì yếu đuối để ai xem?
Thật ra, phụ nữ làm mẹ rồi có ai lại không can trường đâu? Có chồng thì cũng đã phải lo toan lo nghĩ, không chồng lại càng phải tự mình vững vàng hơn. Bản năng của một người mẹ chính là để bảo vệ con. Khi đã có con, dù cuộc sống có đày đọa đàn bà xuống tận địa ngục, họ vẫn có thể đủ sức đem con đến thiên đường. Điều mọi người mẹ đơn thân muốn là những gì tốt nhất cho con, dù họ phải đánh đổi bằng những gì tồi tệ nhất. Để khi con lớn lên, họ luôn có thể tự hào nói với con rằng, một người mẹ đơn thân luôn có thể là người mẹ xứng đáng để con tự hào và hãnh diện nhất!