Chị kể với tôi rằng đã rất lâu rồi, sau giờ làm chị không còn tất bật đi chợ nấu nướng và ngồi chờ chồng về bên mâm cơm nguội lạnh. Vợ chồng chị bây giờ chẳng ai nói với ai lời nào. Ở chung nhà nhưng mạnh ai nấy sống, phần ai nấy ăn. Chị và anh ta không giống như vợ chồng mà chỉ như những khách trọ chung nhà.
Chị bảo, không có gì dằn vặt và khổ sở bằng sự lặng im với người mình từng thương yêu và tin tưởng nhất đời. Chị cũng không hiểu tại sao mối quan hệ của chị và chồng càng ngày càng đi vào ngõ cụt. Chị và anh từng yêu nhau sâu nặng mới cưới, cũng từng hứa với nhau sẽ yêu thương nhau đến trọn đời. Nhưng cưới nhau chỉ vài năm, chị bỗng nhiên trở thành một kẻ thừa thãi trong chính căn nhà này. Nhiều khi nhìn nhau chẳng có gì để nói, nhìn vào mắt nhau chỉ thấy toàn là trách móc.
Chị cũng đã từng là một người vợ hạnh phúc. Những buổi chiều, đi làm về chị vừa nhẩm theo bài hát yêu thích trên radio vừa nấu nướng cho bữa chiều. Chỉ cần nhìn anh gắp lia lịa món ăn chị nấu chị đã thấy vui sướng. Hai vợ chồng chị từng có những buổi tối, cùng nhau xem tivi, cùng kể cho nhau những câu chuyện ở công ty mình. Nhưng hạnh phúc chỉ mấy năm đầu, càng ngày chồng chị còn có nhiều mối quan tâm hơn ngoài căn nhà nhỏ bé của hai người.
Anh đi sớm về muộn, có khi hai ba ngày mới về nhà một lần. Trước kia anh hiếm khi đụng tới rượu bia nhưng gần đây ngày nào cũng uống. Chị cố tìm hiểu xem công việc anh có gì không ổn để chia sẻ cùng chồng. Nhưng mỗi khi chị hỏi, anh lại khó chịu, nhăn nhó. Chị cố làm anh vui bằng cách nấu cơm ngon hơn, chăm chút cho gia đình nhiều hơn nhưng càng cố gắng càng nhận được sự vô tâm từ chồng.
Chị nghe loáng thoáng bên ngoài rằng anh có nhân tình. Chị đã từng ngồi và nói chuyện rất nghiêm túc với anh rằng: Nếu không còn thương yêu nhau nữa thì hãy nói ra, mọi chuyện sẽ kết thúc êm đẹp vì chúng ta chưa có con. Đáp lại, anh chỉ bảo chị ăn không ngồi rồi, rảnh rỗi quá lại suy nghĩ viển vông. Anh thấy mọi chuyện vẫn rất tốt, vẫn rất ổn chỉ có mình chị ngồi tưởng tượng ra để mọi chuyện tồi tệ thêm. Anh bảo, đàn ông làm ăn bên ngoài có bao nhiêu thứ để lo chứ không phải chỉ biết đi làm rồi về nhà.
Đàn bà nhạy cảm lắm. Một chút xíu thay đổi từ chồng đàn bà cũng dễ nhận ra huống chi là là sự vô tâm, lạnh lùng. Anh vẫn cứ đi triền miên, những cuộc nhậu kéo dài tới nửa đêm. Chị có hôm chờ anh về, đã khóc cạn nước mắt, và thậm chí đã bảo anh nếu không thể sống được với nhau nữa thì hãy ly hôn. Đáp lại sự mệt mỏi và sự trông chờ của chị, anh vẫn không hề thay đổi. Chị linh tính được rằng nguyên nhân cho sự vô tâm của chồng chính là anh có người đàn bà khác.
Chị cảm thấy bất lực thật sự. Khóc mãi, cố gắng mãi cũng không thay đổi được gì vậy sao cứ phải khóc? Nếu chồng đã quá vô tâm chị sẽ đối lại sự vô tâm ấy bằng sự im lặng, để mặc mọi thứ ra sao thì ra. Chồng đi sớm, về trễ chị mặc kệ chồng. Cơm không nấu, bếp lạnh tanh. Có hôm chị đóng cửa bỏ về nhà mẹ đẻ, vài ba hôm không bật điện thoại lên. Chị trở nên lạnh lùng và bất cần với mọi thứ. Mọi chuyện kéo dài có lẽ đến cả năm và chính chị cũng đã thấy mình kiệt sức với cuộc hôn nhân này. Chồng vô tâm, con thì chưa có, lòng chị vô cùng lạnh lẽo khi sống bên cạnh chồng thì còn tiếp tục để làm gì?
Khi đàn bà im lặng thì sự tổn thương trong lòng họ rất lớn. Khi chị quyết định dọn ra khỏi nhà và để lại lá đơn ly hôn thì anh ta mới hối hận mà đi tìm chị. Đàn ông luôn luôn như vậy, chỉ khi mất đi rồi họ mới nhận thấy người đàn bà bên cạnh họ quan trọng như thế nào. Nhưng đàn bà một khi đã im lặng ra đi thì đàn ông đã không còn cơ hội. Đàn ông vô tâm thì đàn bà chết tâm. Tâm đã chết, sao chị còn có thể quay về?