Trong cuộc sống bây giờ, nhiều người phụ nữ vẫn nghĩ rằng: Hạnh phúc của đàn bà chính là sự hy sinh. Chỉ cần chồng con vui vẻ, nhà cửa yên ấm thì đàn bà sẽ chấp nhận thiệt thòi, sống vì người khác đến quên cả bản thân. Liệu rằng sống hy sinh như vậy, đàn bà có đổi được hai từ: Hạnh phúc?
Bao nhiêu người phụ nữ xung quanh chúng ta tìm vui trong bốn bức tường của căn bếp đầy dầu mỡ? Bao nhiêu người suốt ngày đầu bù, tóc rối luôn tay luôn chân làm những công việc không tên trong nhà? Bao nhiêu người đàn bà cả năm không có lấy một thỏi son, một chiếc áo mới? Để rồi khi ngồi giữa đám bạn bè, nhìn ai cũng xúng xính, lộng lẫy lòng họ lại chạnh buồn.
Một cây son, một chiếc váy chẳng đáng là bao nhưng biết bao lần cầm lên đàn bà lại đặt xuống, tặc lưỡi: “Thôi, để dành tiền ấy mua sữa cho con, mua cái gì ngon cho cả nhà cùng ăn”. Niềm vui của đàn bà vốn nhỏ bé và đơn giản lắm. Chỉ cần nhìn chồng con ăn ngon món mình nấu thì dẫu đứng trong bếp cả chiều để nấu nướng họ cũng thấy vui.
Nhiều người vẫn ca ngợi sự hy sinh của đàn bà như là một minh chứng cho mẫu người phụ nữ đảm đang và hiền hậu. Nhưng gắn cuộc đời với hai chữ hy sinh nghĩa là đàn bà chấp nhận chịu thiệt thòi, chấp nhận mọi cay đắng về mình. Để rồi, cả ngày không có lấy một giây phút nghỉ ngơi, dành mọi thời gian để cố chu toàn mọi thứ. Khi chồng con say giấc, đàn bà còn bận nghĩ ngày mai dậy sớm nấu món gì ngon. Quen sống vì người khác, họ chẳng mảy may có được một niềm vui cho mình dẫu nhỏ bé. Thử hỏi một cuộc sống như vậy có được gọi là hạnh phúc?
Tôi cũng có một người chị họ sống hy sinh như vậy. Nhiều lúc đám cưới, chị lại sang nhà tôi mượn một chiếc đầm đi dự tiệc. Tôi thường bảo, chị cứ nhịn ăn nhịn mặc như thế để làm gì? Chị bảo, cả năm mới đi đám cưới một hai lần, mua mấy thứ này về phí lắm. Mà chị đâu phải nghèo khó gì cho cam.
Đi làm ở công ty cả ngày, chiều về lại thấy chị bon chen ở chợ để mua được con cá tươi, mớ rau non về lo bữa cơm chiều. Chồng chị cũng đi làm ở công ty mà chẳng thấy anh mấy khi đụng tay vào việc gì. Đi làm về, ngồi xem tivi đợi vợ dọn cơm ăn. Chị lo xong bữa cơm, quay ra tắm con, cho con ăn rồi dạy con học. Nhiều lúc tôi thấy chị ngáp ngắn ngáp dài vì mệt mỏi. Tôi bảo sao chị không nói chồng phụ giúp một tay việc nhà. Chị bảo, anh ấy làm cả ngày mệt rồi với lại những việc này là của phụ nữ.
Vì quá bận bịu, chẳng có thời gian chăm sóc bản thân mà chị trông xuống sắc hẳn. Đùng một cái chị bị bệnh, đi khám bác sĩ bảo u trong buồng trứng, phải mổ. Cũng thời điểm đó, chồng chị viện lí do đi công tác. Việc công ty rất quan trọng, anh không thể không đi. Phũ phàng thay, anh ta đi công tác không quên dắt theo một cô em chân dài tươi trẻ để hú hí. Còn chị mỏi mệt, ốm o nằm trên giường bệnh. Khi biết sự thật về chồng, chị trào nước mắt: “Ăn chẳng dám ăn, mặc chẳng dám mặc, làm việc đến chẳng có thời gian cho mình đến khi xấu xí chồng lại đi ăn nằm với người đàn bà khác. Nghĩ lại chị thấy mình thật ngu ngốc".
Đàn bà à, hạnh phúc không đến bằng con đường hy sinh quên mất bản thân mình. Thời gian luôn là thứ vô cùng tàn nhẫn và khắc nghiệt với đàn bà. Đừng để thời gian qua đi, giật mình nhìn lại mới thấy mình sống chẳng có lấy một điều gì riêng tư cho bản thân. Hãy cứ cho phép bản thân mình được nghỉ ngơi, yêu thương và chăm sóc bản thân mình. Đàn bà khôn ngoan sẽ sống hạnh phúc mà chẳng cần đánh đổi bằng sự hy sinh!