Người phụ nữ nào cũng từng là một cô gái mười tám, đôi mươi đầy ngây thơ và lãng mạn. Họ cũng đã từng mơ ước về một cuộc sống ấm êm, hạnh phúc với người đàn ông của mình. Và chính ngay lúc nắm tay nhau bước vào lễ đường, họ vẫn thôi không ngừng mơ ước về một mái ấm trọn vẹn. Thế rồi bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu vết thương và nỗi đau khiến đàn bà biến thành một con người khác.
Hôn nhân giống như một tấm gương trần trụi, phô bày mọi tật xấu của đàn ông. Trước kia, phụ nữ từng rung động về sự lãng mạn, ga lăng thì giờ đây những người làm vợ lại vỡ mộng khi thấy anh ta cũng chỉ là một người lười biếng, luộm luộm. Trước kia, cứ ngỡ người đàn ông yêu thương mình, coi trọng mình hơn tất thảy thì giờ đây lại đau lòng vì những vô tâm, hời hợt. Nhưng rồi, khi đã làm vợ, làm mẹ, đàn bà học cách chấp nhận người mình đã chọn dẫu còn nhiều khiếm khuyết và bất toàn.
Phụ nữ lấy chồng, ai rồi cũng dần trở thành những con người khác hẳn. Ở ngưỡng cửa nhà chồng, họ bỏ lại sự ngây thơ, suy nghĩ giản đơn về cuộc đời. Bước vào hôn nhân, đàn bà nhận ra rằng đâu phải mình cứ sống hết mình, cứ thật lòng thật dạ rồi sẽ nhận về được như thế. Đâu phải cứ vun vén, cứ hy sinh rồi hạnh phúc sẽ đến. Đâu phải cứ sống nhẫn nhịn, cam chịu rồi sẽ đổi được bình yên.
Khi làm mẹ, làm vợ, làm dâu, người phụ nữ sẽ nhận ra rằng năm tháng vui vẻ, hạnh phúc nhất chính là khi còn ở với cha mẹ. Được ăn món ngon mình thích, vui thì cười, buồn thì khóc mà chẳng cần nhìn thái độ của ai. Những buổi tối được ngủ yên bình mà chẳng hề vướng bận điều gì. Cuộc sống chưa chồng sao mà giản đơn đến như thế!
Sống giữa nhà chồng, đôi khi người phụ nữ phải mang một mặt nạ nói cười cho vui cửa vui nhà. Cười đấy mà sao lòng nghe chua xót. Hôn nhân, không phải là nơi người phụ nữ bình yên, có chỗ nương dựa mà đôi khi lại mang đến cho người phụ nữ sự cô đơn và cả đau khổ. Người mình thương yêu nhất, trân trọng nhất nhưng lại chẳng khác gì người dưng. Những hy vọng, những mơ ước của mình về một mái ấm, một hạnh phúc rất giản đơn hóa ra lại chỉ là ảo tưởng.
Đa số đàn bà lấy chồng 5 năm, 10 năm, hay 20 năm, đều nhận ra rằng mình ít cười hơn những năm tháng còn độc thân. Theo những chặng đường hôn nhân, đàn bà gom góp nhiều hơn nỗi cô đơn, muộn phiền. Đàn ông không hiểu rằng, cuộc hôn nhân này đã lấy đi của người phụ nữ nhiều điều vô giá. Những người đàn bà hy sinh và vun vén, có mong gì hơn ngoài sự thương yêu từ chồng? Đơn giản vậy thôi cớ sao rất nhiều ông chồng cứ để vợ mình phải khóc!