Tính cả cái Tết vừa rồi là đã 4 cái Tết tôi không được về với mẹ đẻ. Đã thế hơn 1 năm nay tôi cũng chưa về thăm mẹ dẫu chỉ một ngày. Dù cho khoảng cách giữa nhà chồng tôi và nhà đẻ đâu xa xôi gì, chỉ 70 cây số, chưa tới 2 tiếng ngồi ô tô.
Tất nhiên tôi muốn về thăm mẹ lắm chứ, mẹ cũng nhớ cháu ngoại vô cùng. Lý do duy nhất tôi không thể về thăm mẹ là bị chồng cấm đoán. Sau đám cưới tôi mang thai luôn, thai lại yếu nên buộc phải nghỉ làm ở nhà. Từ ấy tôi phụ thuộc hoàn toàn vào chồng, không kiếm ra tiền nên cũng mất tiếng nói trong gia đình.
Mỗi lần tôi ngỏ ý xin chồng đưa con về ngoại chơi thì đều bị anh ta mắng té tát, bảo rằng phụ nữ có chồng thì đừng nghĩ đến chuyện về ngoại. Chồng luôn bảo vợ phải vun vén cho gia đình và nhà chồng hẳn hoi. Nếu tôi nài nỉ thêm, anh ta tuyên bố đã đi đừng có về và trước khi đi phải ký đơn ly hôn.
Phần vì tôi vẫn phụ thuộc vào chồng, phần khác lại thương con còn nhỏ dại. Ly hôn, chồng cưới người khác lại sinh những đứa con khác, anh ta còn ngó ngàng gì tới con tôi. Hơn nữa tôi nghĩ ngoài chuyện không cho vợ về ngoại, gia trưởng và keo kiệt về tiền bạc thì chồng tôi vẫn có trách nhiệm với vợ con, không vũ phu hay ngoại tình. Do vậy tôi lại cắn răng chấp nhận, nín nhịn những yêu cầu và cấm đoán của chồng.
Bố tôi mất rồi, mẹ chỉ còn mình tôi mà thôi. Nhiều lúc muốn biết bà ở nhà thế nào mà hỏi mẹ thì bà luôn cười tươi dặn con gái cứ yên tâm. Mẹ nói vậy thì biết thế nhưng thấy bà vui vẻ và vẫn khỏe mạnh, tôi cũng thầm yên tâm.
Cách đây 1 tuần, vợ chồng cô em họ của tôi mở một cửa hàng lắp camera tại nhà. Cô em này lấy chồng cách nhà mẹ đẻ tôi không xa. Tôi nảy ra ý định nhờ em ấy lắp một chiếc camera trong nhà mẹ, để mỗi lúc nhớ bà thì tôi có thể mở lên xem. Tất nhiên là phải giả vờ đến chơi rồi lén lắp, giấu không cho mẹ biết kẻo bà mất tự nhiên. Lắp xong thì tôi chuyển tiền trả cho em ấy, còn em ấy cung cấp mật khẩu thiết bị, vậy là tôi không cần phải về tận nơi mới lắp được.
Ngày đầu tiên mở camera lên ngắm mẹ đúng vào bữa cơm tối. Mọi chuyện khá bình thường cho tới khi tôi nhìn mâm cơm mẹ bưng lên ăn. Mẹ chỉ có một mình nhưng trên mâm lại có 4 bộ bát đũa, trong đó có một chiếc bát ngộ nghĩnh dành cho trẻ nhỏ.
Tôi lặng người nhận ra mỗi lần sắp mâm mẹ luôn sắp cho cả gia đình bao gồm cả bố, tôi và con tôi. Nhìn hình ảnh đó mà tôi không cầm được nước mắt, cứ thế khóc lặng nghẹn ngào.
Những bữa sau cũng vậy, bữa nào mẹ cũng sắp 4 bộ bát đĩa. Điều đó đủ cho thấy mẹ tôi đã thương nhớ chồng và mong ngóng con gái cùng cháu ngoại đến thế nào. Nó cũng thể hiện rằng bà cô đơn và lạc lõng biết bao nhiêu. Cho nên bà mới làm ra hành động sắp mâm bát cho cả bố và hai mẹ con tôi như vậy. Nó chẳng có lợi ích thực tế vì rõ ràng chúng tôi không thể trở về với mẹ, thế nhưng nó sẽ giúp bà cảm thấy bớt cô đơn, quạnh quẽ hơn.
Lòng tôi đau như cắt khi nghĩ đến mẹ ngồi ăn cơm bên mâm cơm có 4 bộ bát đĩa như vậy. Tôi phải làm gì đây hả mọi người? Trong lòng tôi lúc này chỉ muốn chạy về bên mẹ ngay lập tức, cho dù chồng có ly hôn. Nhưng tôi nghĩ mà thương con gái nhỏ quá. Tôi phải lựa chọn thế nào nào trong tình huống này?