Có lẽ không người đàn bà nào trái tim mang nhiều vết xước như người buộc phải bước trên con đường dẫn đến phiên tòa ly hôn. Đàn bà chia tay người yêu đã khổ, đàn bà ly hôn chồng còn khổ gấp vạn lần. Bởi không chỉ là tình yêu chia cắt, đàn bà còn chịu giày vò, tổn thương. Giây phút bước ra khỏi phiên tòa là những khoảnh khắc gây đau đớn nhất. Người từng thương yêu, từng trải qua bao cay đắng ngọt bùi, từng gọi nhau hai tiếng vợ chồng trở thành người dưng, thậm chí coi nhau như kẻ thù.
Chị gái tôi viết đơn ly hôn rồi lại xé nát. Trong đêm tối, tôi vẫn nghe rõ tiếng nấc của chị mặc dù chị đã cố ghìm xuống. Tôi thương chị, thương người đàn bà chịu quá nhiều tổn thương trong cuộc hôn nhân của mình. Ngày xưa, ở với ba mẹ chị tôi vui vẻ và sung sướng biết bao nhiêu. Ngày anh rể tôi xin cưới, anh đã thề thốt hứa hẹn sẽ mang đến cho chị tôi một cuộc sống hạnh phúc.
Chỉ mới đây thôi, tôi chứng kiến chị cười hết cỡ trong đám cưới của mình. Nhưng rồi, hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, chỉ thấy hết lần này đến lần khác chị khóc. Một lần đi sang nhà chị chơi mà không báo trước. Tôi vô tình chứng kiến cảnh anh rể chì chiết chị: “Cô tưởng tôi không biết cô có gì ngon, có bao nhiêu tiền đều dấm dúi mang về cho nhà mẹ đẻ”. Chị tôi khóc nấc lên, tay ôm cái má sưng vù vì bị tát.
Sau đợt ấy tôi mới biết anh là kẻ tủn mủn, hẹp hòi đến mức nào. Đàn ông nhưng suốt ngày soi mói chị đi đâu, làm gì. Đặc biệt anh có tính hay ghen. Anh cắt, anh đốt hết những bộ quần áo đẹp của chị. Thấy chị có hộp phấn, thỏi son nào là anh đem vứt đi. Anh bảo, đàn bà có chồng rồi còn chưng diện để tìm đàn ông khác hay sao?
Chị là một người đàn bà bình thường, chỉ muốn sống một cuộc sống giản đơn, yên ấm. Nhưng chồng chị luôn thấy ngứa mắt, luôn tìm thấy trong mọi hành động của chị có gì đó không hài lòng để bắt bẻ. Ba vợ ốm, anh chẳng những không đi thăm mà khi chị về nhà còn hoạnh họe đủ điều. Anh sợ chị mang tiền về cho cha mẹ đẻ, anh sợ chị lén lút cặp với đàn ông khác.
Rồi sau đó anh nhậu nhẹt, rượu vào lại có cớ mà đánh chị, tát chị. Khi chị mang thai đứa con đầu lòng, anh nhậu say về. Chị mệt mỏi vì ốm nghén không nấu nổi cơm. Anh xông vào đánh, tát, thậm chị đạp vào bụng chị. Chị sảy thai, nỗi mất mát khiến chị không gượng dậy nổi. Bị dồn vào đường cùng, chị viết đơn ly hôn.
Bước khỏi nhà chồng như bước khỏi cơn ác mộng. Khi về nhà mẹ đẻ, lần đầu tiên tôi mới thấy chị mình được ngủ một giấc yên bình sau bao ngày tháng bão giông. Tôi luôn nói với chị, ác mộng đã qua rồi. Chồng tệ quá thì bỏ, sống với người chồng như vậy thà chị sống một mình còn sung sướng hơn gấp vạn lần.
Tôi biết chị mình tổn thương ra sao, cay đắng ra sao khi buộc chọn con đường này. Thâm tâm chẳng người đàn bà nào muốn chia ly nhưng ngoài ly hôn chị chẳng còn con đường nào khác để đi. Vết thương sâu thì ngày nào đó cũng sẽ lành, nỗi buồn rồi cũng sẽ qua. Đàn bà sau ly hôn đáng được trân trọng, đáng được nâng niu hơn bất kì ai. Bởi chỉ có họ mới hiểu được rằng, bình yên sau những ngày tháng bão giông chẳng hề dễ dàng.