Sau khi kết hôn gần mười năm, chồng chị giờ đây cũng công khai ăn nằm cùng người khác. Dĩ nhiên, làm vợ chị cũng đau nhưng với một người phản bội, lòng dạ đã bạc bẽo như vôi thì chị chẳng thèm níu kéo. Chị nhường luôn con người tệ bạc đó cho em, nhưng chị nhắn em một điều: Đừng vội vàng vỗ ngực tự hào về tình yêu của một kẻ phản bội vợ!
Chị biết chồng chị ngoại tình với em vì điều gì: Vì em trẻ hơn chị, đẹp hơn chị. Em lấy điện thoại của chồng nhắn rằng chị chỉ là một kẻ già nua xấu xí. Một người suốt ngày luộm thuộm, người bám đầy dầu mỡ quẩn quanh trong bốn bức tường. Một người đàn bà mà chẳng có lấy một cây son cho ra hồn. Em đừng quên rằng, ai cũng từng có tuổi trẻ và thanh xuân, và chị cũng từng trẻ như em.
Chị banh da xẻ thịt, dứt ruột sinh cho chồng hai đứa con. Chị hi sinh cả thanh xuân và tuổi trẻ của mình để vun vén cho người đàn ông kia. Thời gian là điều tàn nhẫn nhất với một người đàn bà. Bây giờ em hai mươi tuổi, em có chắc rằng mười năm, hai mươi năm nữa em vẫn giữ được sắc đẹp như bây giờ. Em chê chị xấu, nghĩa là thừa nhận chồng chị đến với em chỉ sắc đẹp bề ngoài. Dĩ nhiên, một người đàn ông chỉ đến với đàn bà vì họ đẹp thì một mai nhan sắc không còn anh ta cũng chạy theo một người khác đẹp hơn, trẻ hơn. Đàn ông một lần phản bội, bản chất ấy đã ăn sâu vào máu rồi, liệu rằng em sẽ giữ chặt mãi một kẻ phản bội bằng thứ sắc đẹp rồi sẽ tàn phai?
Chị đến với anh ta những ngày tháng anh ta tay trắng. Cơ ngơi ngày hôm nay cũng có một phần mồ hôi, nước mắt của chị. Chị đã từng làm việc đến rướm máu bàn tay để có tiền cho anh ta lo sự nghiệp. Nếu không có chị thì bây giờ anh ta cũng chả có nổi một đồng để cho em. Một người đàn bà từng hi sinh, một người gồng mình lên sát cánh với anh ta qua bao khó khăn anh ta còn bỏ được. Còn em, em dựa vào gì để tự hào rằng anh ta sẽ yêu mình mãi mãi?
Lòng dạ đàn ông hiểu thấu khi có tất cả trong tay. Bản chất của đàn ông ngàn đời nay vẫn là thèm của lạ. Họ như con sói ma mãnh và thèm khát, một khi đã có tính lăng nhăng em không thể nhốt họ mãi trong một chiếc lồng chật hẹp. Anh ta cũng từng thề thốt yêu chị, thề thốt suốt đời chỉ có mình chị nhưng rồi thì sao, vẫn đam mê chạy theo những cảm xúc xác thịt tầm thường. Chị làm vợ gần mười năm, và em cũng đâu phải là người đàn bà đầu tiên anh ta ăn nằm. Trước em cũng từng có vài người, khi chị nhận ra bản chất thật của chồng chị không thèm níu kéo. Với một người đàn ông lăng nhăng, có gì đảm bảo anh ta sẽ không bỏ em mà theo một người đàn bà khác?
Nhiều người nói với chị, sao không đánh ghen, không làm cho người đàn bà lẳng lơ trắc nết như em phải sợ? Với một người đàn bà biết người ta đã có chồng vẫn mồi chài dụ dỗ, đạp bỏ sĩ diện và nhân cách để cướp chồng người thì chị đánh làm gì cho bẩn tay? Chị nhường kẻ phản bội đó cho em. Nghĩa vợ chồng anh ta đã đạp dưới chân chị cũng không hạ mình để mà nhặt lấy.
Chỉ chị khuyên em, đừng quá tự cao, tự mãn về tình yêu của một kẻ phản bội. Người em ăn nằm không còn gì tốt đẹp khi quan trọng xác thịt hơn tình nghĩa ở đời. Thứ anh ta cần luôn là một người đàn bà giỏi chuyện giường chiếu, một người đẹp ngực, mịn da. Nếu em còn tin vào lòng dạ của một kẻ bạc bẽo thì mời em, kẻ chị đã buông em cứ việc ôm lấy.