Tôi năm nay 56 tuổi, đã ở con dốc bên kia cuộc đời rồi, thế nhưng tôi vẫn nông nổi làm ra một hành động sai lầm không thể cứu vãn nổi.
Cách đây 4 năm con trai tôi lấy người vợ đầu. Cưới về rồi con dâu ở nhà trông con, chồng nó bị mất việc nên kinh tế trong nhà rất khó khăn. Nhìn con dâu nhà người ta giỏi giang kiếm ra nhiều tiền, không thì cũng có hậu thuẫn vững chắc từ bố mẹ, tôi càng thấy chán nản với con dâu mình. Nó chỉ biết ở nhà ôm con, chẳng đỡ đần gánh vác được gì cho gia đình chồng.
Thế rồi con tôi làm quen được với người vợ hiện tại, từng làm mẹ đơn thân nuôi 1 đứa con trai riêng. Con bé hơn con tôi 2 tuổi nhưng biết cách ăn mặc, trang điểm nên nhìn vẫn rất trẻ trung. Quan trọng là nó năng động sắc sảo lắm, sở hữu một cửa hàng kinh doanh làm ăn khấm khá.
Con tôi mà lấy nó thì được nhờ, chẳng cần vất vả xin việc đi làm thuê nữa, nghiễm nhiên trở thành ông chủ cùng vợ quản lý cửa hàng. Khi nào vợ nó mang bầu lui về phía sau trông con, chăm sóc gia đình, con tôi thậm chí còn tiếp quản tất cả công việc làm ăn.
Nghĩ đến tương lai tươi sáng của con trai và gia đình, tôi ủng hộ nó bỏ vợ cưới con bé đó. Sau đó hai vợ chồng nó tự bàn bạc thống nhất rồi quyết định ly hôn. Con tôi vẫn gửi tiền chu cấp nuôi con đều đặn, có trách nhiệm đầy đủ.
Ra tòa mấy tháng thì con tôi cưới vợ mới vì con dâu tương lai đã mang thai rồi. Con dâu mang thai lại bận rộn công việc ở cửa hàng, việc nhà việc cửa đều giao cho tôi hết. Cả đời vất vả rồi, đến giờ lại phải cơm nước hầu hạ cho chúng nó, ai có thể thoải mái vui vẻ? Tôi bực bội bảo con trai dạy lại vợ thì nó quay ra trách cả tôi. Nó bảo tôi rỗi rãi phải giúp đỡ con cái, vợ nó mệt nhọc cả ngày, tối về làm sao còn cơm nước giặt giũ?
Tôi ấm ức lắm nhưng chẳng biết làm thế nào vì hiện tại đang phụ thuộc vào chúng nó. Khi trước ở với con dâu cũ, tôi không cần mó tay vào việc gì, hiện tại có con dâu mới tưởng được sung sướng nhàn hạ hơn mà nào ngờ tôi bị biến thành ôsin bất đắc dĩ. Ít nữa sinh con chẳng biết chúng nó có thuê thêm người không, một mình tôi làm sao vừa trông cháu vừa làm việc nhà? Lúc này tôi đã dần hối hận khi ham hố cô con dâu có điều kiện rồi. Có tiền nên có thường xuyên lên mặt, chẳng coi mẹ chồng ra gì, cũng rất keo kiệt với tôi chứ chẳng hào phóng mua quà cáp tặng mẹ chồng như lúc chưa cưới nữa.
Còn khoảng gần tháng nữa thì con dâu tôi sinh con. Hôm vừa rồi tôi bị ốm nằm bẹp trên giường không làm được gì. Chúng nó chẳng chịu cơm nước mà mua đồ ăn sẵn về nhà, đến một lời hỏi thăm bệnh tình của mẹ cũng chẳng có. Con dâu chỉ rút ví đưa cho tôi mấy trăm, bảo tôi mệt quá thì đến bệnh viện khám xem sao, nó bận không đưa tôi đi được.
Cách đây 2 hôm, đêm muộn tôi không ngủ được nên dậy đi dạo loanh quanh, ngang qua phòng con trai thì nghe được vợ chồng nó đang bàn chuyện với nhau:
- Mẹ ốm yếu thế này chắc chẳng nhờ bà trông cháu được đâu anh ạ. Em tính thế này, mình gửi bà vào viện dưỡng lão để người ta chăm sóc bà cho tử tế, bà cũng người già bầu bạn vui vẻ. Vợ chồng mình thuê người trông con, vậy là thoải mái cho cả hai bên. Gửi bà vào ấy rõ ràng sẽ tốn kém hơn ở nhà nhưng lại được nhẹ nhõm, anh cũng thừa biết mẹ có nhiều điều bất mãn với em còn gì.
Nghe con trai đồng ý với vợ nó mà tôi chết lặng cả cõi lòng. Đêm ấy tôi thức trắng không ngủ nổi, hôm sau gọi riêng con trai ra hỏi chuyện thì nó bảo mẹ tạm thời cứ vào viện dưỡng lão ở một thời gian. "Bây giờ con phải chiều cô ấy mẹ ạ, vì kinh tế phụ thuộc vào vợ. Đợi lúc nào con nắm được quyền đã, lúc ấy sẽ đón mẹ về, mẹ cứ yên tâm", nó giải thích với tôi như vậy.
Vậy là tôi sắp bị các con đuổi ra khỏi nhà để vợ chồng con cái chúng nó được sống thoải mái, không cần phải nhìn sắc mặt tôi nữa. Đó có phải là quả báo cho tôi không? Khi trước có cô con dâu ngoan hiền, hiếu thảo nhưng tìm mọi cách khiến chúng nó ly hôn. Hiện tại cưới về con dâu tưởng được như ý mình mà hóa ra lại rước về cay đắng và tủi nhục thế này!