Ngày hôm qua, cả nhà ngoại tôi nhốn nháo không yên, ông bà tôi ngã bệnh chẳng thèm đụng đũa dùng cơm. Mẹ tôi thở dài kể chuyện, thì ra dì út tôi mới ly hôn. Đàn bà 30 ly hôn, đúng là cả một chuyện lớn với thế gian.
Dì tôi lấy chồng khi 25, thuở đó dì còn đẹp lắm, mặc váy cô dâu như nàng công chúa nhỏ. Nhà chồng chị cũng giàu có, ai cũng bảo đời dì từ giờ còn sung sướng hơn. Vậy rồi dì ít về nhà, mỗi lần về cũng chỉ dịp lễ Tết, vội quà cáp hỏi han rồi lại đi ngay. Dì bảo dì còn gia đình chồng phải lo, còn phận làm dâu đang dở. Ngoại tôi cả năm mới gặp dì, gặp được mấy tiếng ngày Tết rồi cũng chỉ cười cho qua, ừ thì con gái lấy chồng rồi, nói làm chi chuyện để cha mẹ nhìn lâu hơn cho đỡ nhớ.
Vậy mà mới 5 năm, dì lại lựa chọn ly hôn. Ngoại tôi giọng buồn rười rượi, thà nhớ dì thêm bao nhiêu cũng được, chứ thế này ngoại biết làm sao.
Ly hôn rồi, dì vẫn chưa về nhà lần nào. Dì tìm một căn chung cư nho nhỏ gần nơi đi làm để hai mẹ con ở. Ngày tôi ghé sang thăm dì, con dì đã ngủ, bàn đồ ăn thơm nức. Tôi ngỡ ngàng, từ nhỏ đến lớn, có bao giờ dì biết nấu ăn đâu, vậy mà giờ lại nấu bao món ngon lành. Dì cười xòa, cứ lấy chồng đi tự khắc biết.
Rồi dì đem chai rượu chưa mở, cứ bắt tôi uống cùng dì, dì muốn say. Dì lè nhè hơi rượu, hỏi tôi bao giờ lấy chồng? Tôi cười, thế dì muốn tôi đi lấy chồng sớm sao? Dì cười, như đùa như không, lại bảo, thôi đừng lấy chồng. Vậy rồi, tôi thấy dì im lìm, dì bắt đầu kể, kể tôi nghe câu chuyện hình như chị chưa từng kể với ai:
“Thật đấy, nếu không phải là người đó, con đừng lấy làm gì. Người đó sẽ là người không để con một mình loay hoay với cả đống chén đũa vào ngày giỗ đầu tiên khi làm dâu. Người đó sẽ không để con một mình làm dâu khổ cực, tự học nấu ăn, tự dọn dẹp nhà cửa mỗi cuối tuần. Người đó sẽ không vô tâm mà không nhìn thấy những vết bỏng trên tay con, vì con từ nhỏ chưa hề làm việc nhà. Người đó không để mình con làm mẹ, không chỉ biết thế gian địa vị giàu sang. Người đó sẽ hỏi con có mệt không, có cô đơn không. Và người đó sẽ không có ngày bỏ lại con đi theo một ả đàn bà trẻ đẹp nào khác khi con đã già nua đi…”
Rồi dì khóc, như chỉ để mượn rượu để nước mắt chảy ra, để lòng dạ tìm đường tuôn trào vơi bớt. "Người đó" không thể là chồng cũ của dì, vì vậy mà dì mới đau lòng...
Đêm ấy, chắc là đêm đầu tiên sau rất nhiều đêm dì đã mỏi mệt rã rời. Dì ngủ rất ngon, không mộng mị, cũng chẳng khóc lóc nữa.
Gần một năm sau đó, tôi trở về sau đợt công tác dài ngày mới gặp lại dì. Dì ngồi trước mặt tôi, mái tóc dài ngang lưng đã bị cắt phăng đi. Dì trước mặt tôi trẻ trung với nụ cười chẳng còn vướng bận điều gì. Dì lại xinh đẹp, lại như dì của thời son trẻ chưa biết mùi đổ vỡ chia ly. Dì cười bình thản rồi, chẳng nước mắt, không muộn phiền:
“Đời đàn bà chỉ mới 30, chồng đi ngoại tình thì bỏ thôi”.
Rồi dì kể tôi nghe về cuộc sống tuổi 30 của dì. Dì bắt đầu những chuyến du lịch đây đó, lúc thì hai mẹ con, khi thì đi với bè bạn của dì. Dì đổi công việc, chọn điều dì từng bỏ ngang đam mê để đi lấy chồng. Dì như sống lại tuổi trẻ chỉ là với một tâm thế mới, một dì mạnh mẽ và kiên cường hơn.
Tôi hỏi dì còn buồn không, dì bảo không. Đàn bà còn buồn là vì còn tiếc, còn vương. Giờ dì lại thấy mình hạnh phúc hơn, sống tốt hơn thì còn gì để tiếc để vương. Đàn bà 30 như dì, đổ vỡ cũng đâu phải là tận thế, cũng có phải là chết tới nơi đâu. Dì còn mấy mươi năm cuộc đời. Đàn bà 30 bỏ chồng chứ có bỏ cuộc, bỏ đời, bỏ chính mình đâu. Huống hồ, mất đi một kẻ tệ bạc, đôi khi lại là một may mắn. Chị vẫn thấy còn sớm lắm, chứ đến khi 40 50 hóa ra lại trễ.
30, dì lại thấy mình như đóa hoa lại nở lần 2, càng đậm hương, càng sắc sảo. 30, dì lại sống một cuộc đời dì chưa từng biết đến, lại hồ hởi yêu và hy vọng. 30, dì yêu chính mình hơn, yêu con hơn. 30, dì thấy cuộc đời mình mới thật sự là bắt đầu…