Có câu: “Đàn ông chỉ tốt một thời, không ai tốt một đời”. Trên đời không có gì là bất biến, trường tồn huống chi là lòng dạ con người. Đàn ông cũng có giai đoạn yêu thương người phụ nữ của mình thật lòng, thề nguyền đem đến cho họ những gì tốt đẹp nhất. Nhưng thời gian qua đi, khi đàn ông có tiền, có địa vị, cám dỗ và cạm bẫy xung quanh càng lớn. Khi đó, người đàn ông nào còn nhớ đến vợ để đủ sức từ chối cám dỗ?
Anh rể tôi bảo sẽ chẳng bao giờ phụ một người vợ như chị tôi. Anh còn bảo mình là người đàn ông may mắn khi cưới được một người vợ đảm đang, biết chu toàn mọi thứ. Chị tôi mỗi lần nghe như thế chỉ cười, không giấu được niềm vui hiện lên trong mắt. Tôi cũng mừng khi cảm nhận được tình cảm của anh dành cho chị của mình.
Anh có một tuổi thơ cơ cực khi mẹ bệnh nặng mất sớm. Ba anh làm lụng cực nhọc, gà trống nuôi con. Khi anh chị yêu nhau, ba mẹ tôi cũng có phần e dè cho hoàn cảnh anh. Nhưng trước tình yêu quá lớn của chị dành cho anh, ba mẹ đã tổ chức một đám cưới rình rang. Chị bảo không những yêu mà còn thương hoàn cảnh anh vô cùng. Chị sẽ cho anh một gia đình hạnh phúc, tràn ngập tiếng cười mà tuổi thơ anh thiếu thốn.
Anh chị sống hạnh phúc, thằng bé kháu khỉnh ra đời. Anh cũng chăm chỉ làm lụng, tích cóp tiền nuôi con. Mỗi lần qua nhà anh chị chơi, nhìn cảnh gia đình yên ấm tôi thấy hạnh phúc lây. Anh sau giờ đi làm, tranh thủ về sớm chơi với con. Chị thì tất bật nấu nướng, thỉnh thoảng lại cười theo hai cha con đang bày trò trên nhà.
Nhưng hạnh phúc vốn dĩ là thứ mong manh. Nắm được trong tay không có nghĩa là có được cả đời. Anh rể tôi thay đổi khi bắt đầu công việc khác. Anh nghỉ chỗ làm cũ, chuyển qua công ty mới. Nghe anh bảo, công việc của anh là tìm kiếm khách hàng. Vì thế anh phải đi gặp gỡ, tiếp khách thường xuyên. Chuyện anh nhậu nhẹt, say xỉn cũng từ đó mà ra.
Học cái tốt thì lâu chứ học tật xấu thì nhanh lắm. Những buổi chiều, anh bảo với chị phải đi tiếp khách, gặp gỡ khách hàng nên không về ăn cơm. Anh thường xuyên về muộn, người lúc nào cũng mùi bia rượu. Khi chị buồn thì anh bảo là do tính chất công việc buộc anh phải như thế. Anh còn làm giọng buồn: “Hay anh bỏ việc, chuyển qua công việc cũ để có thời gian lo cho gia đình?”. Nghe chồng nói như thế chị cũng thôi cằn nhằn, cũng tự nhủ rằng chồng mình vì công việc.
Trong những cuộc nhậu bê tha, anh không cưỡng nổi mình đã lên giường với gái bán hoa. Ban đầu anh còn thấy có lỗi, thấy mình tệ với vợ nhưng rồi lại tặc lưỡi cho qua. Bởi nhờ những buổi tiếp khách có em út mà công việc trôi chảy và nhanh gọn hơn rất nhiều. Anh tự nhủ, sẽ bù đắp cho vợ, cho con bằng cách đem nhiều tiền về nhà mỗi tháng.
Nhưng điều đàn bà cần đâu phải như thế. Khi ăn nằm với người khác, chính anh đã tự tay giết chết hạnh phúc gia đình. Khi chị phát hiện ra chồng phản bội, chị sốc đến mức rạch tay tự tử. Chị đau đớn tột cùng, không dám đối diện sự thật nên tìm cách hành hạ bản thân mình để quên đi. May sao tôi sang nhà và đưa chị đi cấp cứu kịp.
Sau đợt đó, chị quyết định ly hôn. Mặc cho anh quỳ xuống khóc lóc xin lỗi và bảo rằng đó chỉ vì công việc. Chị nuốt nước mắt, ôm ngực thở dốc. Chị tin anh và yêu thương anh hơn cả bản thân mình. Chuyện anh phản bội chẳng khác nào đâm một nhát thấu tim của chị. Vĩnh viễn chị chẳng thể sống chung với người chồng ngoại tình được nữa.
Đàn ông khi sóng gió, khi khó khăn cơ cực luôn cần người đàn bà bên cạnh san sẻ. Đến khi rủng rỉnh tiền bạc, khi bình yên lại ôm ấp một người đàn bà khác. Những người đàn ông như thế, chỉ gắn với một chữ: Hèn!