Đàn bà nào mà chẳng thương chồng, thương con. Nhưng cái sai của đàn bà là chỉ thương chồng con mà quên mất rằng còn phải thương chính bản thân mình nữa. Làm phận đàn bà, đừng để năm tháng qua đi, nhìn lại chẳng còn gì ngoài những nếp nhăn trên gò má.
Tôi có một người chị, sống đúng nghĩa với hai từ hy sinh. Có gì ngon cũng để phần chồng, cái gì tốt nhất phải để dành cho con. Nhiều lúc đi ăn uống, chị cũng chỉ dám ăn những thứ rẻ nhất. Vào trung tâm thương mại, nhiều thứ chị thích cầm lên rồi đặt xuống. Tôi bảo chị cứ mua một chiếc váy đẹp, một thỏi son môi mình thích đi, chồng con ở nhà cũng không bị đói một bữa đâu mà sợ. Chị lắc đầu: “Thôi, mình có chồng có con rồi thì làm đẹp làm gì nữa".
Thanh xuân phụ nữ ngắn ngủi, làn da không được chăm sóc trở nên thiếu sức sống, già cỗi. Những bộ quần áo chị mặc cũng lỗi thời, tẻ nhạt. Nhưng tôi biết, chị đã suy nghĩ như vậy thì có khuyên cỡ nào cũng không được. Đùng một cái, chị phát hiện ra mình bị bệnh hiểm nghèo. Bệnh của chị muốn chữa trị phải bán nhà, bán cửa. Chị cắn răng chịu đau và ra đi rất nhanh sau đó.
Ai cũng thương xót một người phụ nữ cả đời chỉ lo nghĩ cho chồng con, sống hiền lành nhân hậu. Chồng chị, cũng khóc lóc vật vã, đau đớn tưởng chừng như chẳng gượng dậy nổi. Vậy mà, lạ kì thay, qua giỗ đầu của chị, anh đã có người mới và sắp kết hôn. Thế đấy phụ nữ, ăn không dám ăn, mặc không dám mặc, để khi nằm xuống thì chồng mình lại quên mình một cách nhanh chóng như thế.
Phụ nữ chúng ta hãy biết thương bản thân mình nhiều hơn chút nữa. Đừng đợi chồng thương, đừng đợi con lớn lên sẽ báo đáp lại sự hy sinh của mình. Cũng đừng nghĩ những hy sinh, những vất vả của mình sẽ được chồng ghi lòng, tạc dạ. Chồng có thể thương, có thể không thương nhưng chính bản thân mỗi người phụ nữ phải biết trân trọng mình.
Đừng đợi đến khi chồng ngoại tình mới giật mình vì đã sống quá hy sinh. Đừng đợi đến khi nhan sắc tàn phai mới hốt hoảng nhận ra mình chẳng còn gì ngoài những nếp nhăn. Phụ nữ chúng ta đôi khi khổ cũng bởi một chữ đợi. Rằng, mai này thảnh thơi thì hưởng thụ thành quả của mình. Nhưng cuộc đời vốn dĩ ai biết trước được lòng người, lòng chồng, biết trước được ngày mai ra sao. Như người chị tôi quen, mồ chưa xanh cỏ chồng đã có người mới. Rồi anh ta sẽ vui vẻ, sẽ hạnh phúc với tổ ấm của mình. Còn những hy sinh, những xót xa của chị sẽ chẳng còn ai biết đến.
Có gì quá đáng khi đàn bà cho mình một khoảng thời gian nghỉ ngơi. Thỉnh thoảng tự thưởng cho mình một thỏi son, một chiếc váy đẹp, cho mình được những giờ phút vui vẻ với bạn bè. Chừng nào còn đợi chồng thương, chừng đó phụ nữ chúng ta còn khổ.