29 tuổi, ở cái tuổi không còn nhỏ tôi mới bắt đầu đi tìm tình yêu cho mình. Ở quê, con gái 29 đã là cái gai trong nhà, muốn nhổ mà không biết vứt đi đâu, để đâu cũng thừa thãi. Càng nghĩ tôi càng hận, càng căm phẫn và thương cho mình.
Tôi từng có 1 tình yêu khắc cốt ghi tâm, từng có chuyện tình đáng tự hào kéo dài 7 năm với người con trai học cùng từ thủa nhỏ. Quen nhau từ lâu nhưng chúng tôi cứ như 2 đường thẳng song song vì những năm cấp 3, đại học cả tôi và anh đều có người yêu. Cho tới khi tôi học năm cuối, lúc này tôi chia tay mối tình đầu, anh cũng trở lại cuộc sống độc thân, chúng tôi gặp lại trong cuộc họp lớp rồi tìm hiểu và yêu nhau.
Cả tôi và anh đều là kiểu người thích yêu lâu dài, gia đình cũng ủng hộ, 2 đứa lại hợp tính nhau nên cứ bình yên bên nhau như vậy. Chúng tôi ít cãi vã, không nồng nhiệt nhưng không phải không có tình cảm. Chúng tôi tựa lưng vào nhau, khi cần là đồng chí, lúc muốn lại là người yêu nhau… Cứ như vậy hết năm này qua năm khác.
Cuộc sống ở đất Thủ đô này chẳng dễ dàng gì, nhất là với những đứa xa quê lập nghiệp như chúng tôi. Những năm đầu yêu nhau, khi đó cả tôi và anh đều đang năm cuối rồi loay hoay đi tìm việc. Tiền không có, quan hệ không có nốt, chỉ có sức trẻ, nhiệt huyết và 1 tấm bằng đại học.
Có những ngày cả 2 đứa chỉ còn vừa đủ 20 nghìn, chẳng biết ăn gì đành mua 2 gói xôi, ăn tạm cho qua bữa trưa. Là tháng lương đầu tiên tôi chẳng dám mua quần áo, để dành chia cho anh nửa số tiền đó để anh tiêu hết tháng tới ngày anh lấy lương.
Những hôm anh ốm, tôi lặn lội 20km đi xe đạp qua thăm anh, chăm anh rồi sáng sớm lại đạp xe về công ty làm việc. Cứ như vậy cả tuần trời… Rồi anh muốn tách ra, anh muốn khởi nghiệp, tôi vội vàng rút tiền tiết kiệm đưa anh làm ăn, những lúc thậm chí trong người chỉ còn 10 nghìn vẫn nói với anh tôi ổn.
Rồi khi công việc đi vào ổn định, anh lại nói anh muốn đi tu nghiệp 2 năm, năm đó tôi đã 27 tuổi, tôi hiểu ở tuổi này, nếu không lấy chồng về sau tôi chẳng còn đường lui nhưng vì yêu, vì thương, vì hi vọng ở anh tôi gật đầu đồng ý.
2 năm yêu xa dài đằng đẵng, ngày nào tôi cũng thức tới sáng chỉ chờ được nhìn thấy anh, hỏi thăm anh mấy câu. Còn anh thì luôn bận, anh bận học, bận bạn bè, bận nọ, bận kia… thời gian cho tôi gần như chẳng có.
Nhà tôi giục cưới, biết tôi yêu anh nhưng vẫn giới thiệu nhiều người để tôi có cơ hội “mới” cho mình thay vì chờ mãi 1 người 7 năm chưa bao giờ hỏi cưới. Các chị tôi hỏi vì sao anh không cưới tôi trước khi đi, hoặc làm đám hỏi thôi cũng được. Tôi im lặng, tôi cũng không có câu trả lời vì tôi từng bảo anh như vậy anh chỉ nói “anh muốn khi thành công sẽ trở về cưới em”.
Giờ thì anh thành công rồi, tôi cũng không phải là cô dâu của anh!
Anh trở về nước sau 2 năm, tôi vui mừng đón anh, mơ ước 1 đám cưới, 1 lần cầu hôn lãng mạn. Tôi âm thầm học nấu ăn để chuẩn bị bước vào cuộc sống hôn nhân. Nhưng không, anh nói chia tay, anh nói chia tay ngay khi về nước chỉ 2 ngày. Anh nói anh còn sự nghiệp, còn tôi năm nay 29 tuổi - tôi “già” rồi đừng chờ đợi anh.
Tất cả chỉ là dối trá, thật ra, anh đã quen và yêu người con gái khác khi đi tu nghiệp, người đó là con gái của đối tác lớn anh mong ước từ lâu. Cơ hội tốt như vậy anh không thể không chớp lấy. Đứng trước tiền bạc, công danh, 7 năm hy sinh của tôi có xá gì…