Tôi mới ly hôn được hai tháng để thoát khỏi cuộc hôn nhân địa ngục. Mặc dù lỗi thuộc về tôi trước nhưng bản thân không thể chịu đựng sự bạo hành tinh thần của chồng nên tôi chọn giải pháp ra đi.
Tôi đi với hai bàn tay trắng đúng nghĩa, không tài sản, không con cái. Nhưng ít nhất, tôi biết, những tháng năm sau này, tôi còn được sống đúng nghĩa một con người.
Mọi chuyện bắt đầu cách đây 5 năm. Lúc ấy, chồng tôi đang làm trợ lý giám đốc của một công ty may xuất khẩu liên doanh với Nhật Bản có trụ sở tại Đà Nẵng. Công việc của anh thường xuyên phải đi công tác, có khi nửa năm trời mới về.
Tôi làm việc bán thời gian cho một shop quần áo gần nhà. Có thể nói, thu nhập của gia đình phụ thuộc chủ yếu vào chồng. Những lúc chồng vắng nhà, những việc cần đến đàn ông, tôi đều phải nhờ đến hàng xóm phụ giúp.
Anh hàng xóm nhỏ hơn tôi 2 tuổi tỏ ra rất nhiệt tình. Thêm nữa, giữa vợ chồng tôi có trục trặc về chuyện chăn gối. Trong khi tôi có nhu cầu cao thì chồng thuộc dạng “có cũng được, không có cũng chẳng sao” nên hơi chênh lệch.
Thế nên, tôi ngã vào vòng tay anh hàng xóm lúc nào không hay. Chúng tôi vụng trộm được hơn 4 tháng thì vợ anh phát hiện ra. Thời gian đó, chồng tôi đang công tác ở Nhật.
Nhưng chỉ vài ngày sau, anh cũng biết tin và nhanh chóng quay trở về. Anh không hề trách móc hay xỉ vả tôi nửa lời. Anh chỉ yêu cầu tôi đi theo anh qua nhà hàng xóm để xin lỗi vợ người ta, anh tự nhận mình là không biết dạy vợ.
Sau đó, anh mua một căn nhà mới ở quận Liên Chiểu và chuyển gia đình đến đó. Khu nhà mới của chúng tôi có khuôn viên rộng rãi, mát mẻ. Anh nói với mọi người, anh chọn địa điểm này để tôi có đất trồng hoa, trồng cây cho đỡ buồn. Anh cũng xin chuyển việc để được làm gần nhà, ít đi công tác xa.
Ai cũng khen anh rộng lượng, vị tha, bao dung vì tha thứ cho vợ còn biết chăm lo nhiều cho gia đình. Nhưng từ ngày về nhà mới, anh không hề nói với tôi một lời nào, ngoài cái tin nhắn: “Đừng để con phải thấy hoặc biết những gì em đã làm. Anh đã làm tất cả để giữ cho con một gia đình trọn vẹn. Phần còn lại trách nhiệm thuộc về em”.
Anh cứ đi về như một cái bóng, vẫn làm tròn trách nhiệm với gia đình nhưng không hề để ý đến sự tồn tại của tôi ở bên cạnh. Thỉnh thoảng, nửa đêm, anh ôm tôi thật chặt.
Anh vuốt ve, khơi gợi rất nồng nàn. Tôi cứ nghĩ anh đã tha thứ cho mình nên nhiệt tình đáp lại. Nhưng chỉ vài phút sau anh lại buông tôi ra rồi hỏi: “em và anh ta cũng từng như thế này phải không?” rồi quay lưng vào tường ngủ.
Tôi nằm trơ trọi trong sự ê chề, tủi nhục, gặm nhấm nỗi đau quặn thắt. Thà rằng, anh đánh mắng, chửi bới, tôi sẽ thấy dễ chịu hơn rất nhiều hơn sự im lặng đến ngột ngạt đó. Tôi sống trong dày vò, ân hận, mất ăn mất ngủ, không còn thiết tha gì nữa.
Mấy năm trời, tôi như một cái xác không hồn, tiều tụy xanh xao, sụt tới 12 kg. Làm việc gì cũng phải để ý đến sắc mặt của anh. Anh không mắng nhiếc nhưng tôi vẫn đau đến tận cùng.
Đến khi, tôi quyết định ly hôn nhưng anh kiên quyết không chịu. Phải mất nửa năm, mọi thủ tục mới hoàn tất. Đành rằng tôi đã sai nhưng tiếp tục sống với nhau khác gì chịu đựng sự trả thù đau đớn anh dành cho tôi.