Tôi vừa hủy hôn, đau đớn và phẫn uất nhưng tôi chẳng còn cách nào khác. Tôi với anh đã yêu nhau 1 năm trước khi quyết định kết hôn. Chúng tôi chẳng còn trẻ trung gì cho cam, công việc đôi bên đều ổn định, mà các bậc phụ huynh thú thực giục giã lắm rồi.
Khi chỉ còn 15 ngày nữa là đến ngày trọng đại, tôi và anh cùng nhau đi mua nhẫn cưới. Tôi hào hứng chọn chọn lựa lựa, nhưng chồng sắp cưới của tôi có vẻ không mấy để tâm. Thái độ của anh tỏ rõ một điều, đối với anh đôi nào cũng được, miễn là có nhẫn cưới. Tôi hơi thất vọng, song lại tự an ủi mình, rằng đàn ông nhiều khi không chú trọng mấy cái này.
Đang chọn nhẫn thì cô bạn tôi gọi điện rủ ăn trưa. Tôi vui vẻ đồng ý, hẹn bạn tới chỗ mua nhẫn chọn nhẫn cùng tôi, chứ chả trông chờ gì ở người đàn ông khô khan kia rồi. Nó mới từ nước ngoài về không lâu, tôi đã kịp nhờ nó làm phù dâu luôn, lát nữa vợ chồng tôi sẽ mời nó bữa trưa.
Chưa đầy 10 phút sau, bạn tôi có mặt. Chúng tôi hớn hở chào nhau, mà không để ý chồng sắp cưới của tôi đã hóa đá khi ánh mắt anh vừa chạm đến bóng dáng cô bạn tôi.
Bạn tôi nhìn thấy anh, đồng thời sững sờ. Tôi chưa nghĩ ngợi gì hết, cho đến khi nhìn chiếc nhẫn cưới đáng nhẽ anh đang đeo thử rơi lăn lóc xuống nền nhà gạch men..
Tôi hết nhìn cô bạn, lại nhìn anh. Bạn tôi có vẻ còn giữ được bình tĩnh, gượng gạo nở nụ cười. Chồng tương lai của tôi đã hoàn toàn đờ đẫn. Anh nhìn chằm chằm bạn tôi, miệng mấp máy song chả phát ra nổi âm thanh nào. Anh quá bất ngờ, quá kích động, dường như cuộc gặp tình cờ với bạn tôi đã khơi gợi cả bầu trời cảm xúc trong anh.
Để rồi trong sự ngạc nhiên tột độ không chỉ của tôi, mà còn của những người có mặt ở tiệm trang sức lúc ấy, anh bật khóc ngon lành như một đứa trẻ. Anh run rẩy bước lại gần bạn tôi, mắt vẫn không rời cô ấy nửa giây, nghẹn ngào: “Em… là em… thật ư…”.
Tôi thật sự không muốn nhớ lại màn trùng phùng của anh với người cũ chút nào. Nó chỉ khiến trái tim tôi đau nhói từng cơn mà thôi. Kết lại là bộ ba chúng tôi ra quán cafe cạnh đó nói chuyện. Vì rõ ràng tôi cần 1 câu trả lời trung thực từ anh.
Hóa ra, khi còn bên nước ngoài, anh với bạn tôi đã có quãng thời gian yêu nhau thắm thiết. Sau đó, anh phải về nước theo ý muốn của gia đình. Bạn tôi thì mong ở lại. Họ chia tay nhau trong tiếc nuối và ấm ức.
Anh dù chưa quên người cũ, nhưng phải lấy vợ sinh con, đâu thể ở vậy đến già. Từ đó mới có chuyện anh quen rồi quyết định cưới tôi. Tôi với cô bạn chơi thân từ hồi cấp 3. Song lúc họ yêu nhau ở nước ngoài nên anh chả biết sự tồn tại của tôi. Khi anh về nước yêu tôi, bạn tôi lại chưa về, dẫn đến anh vẫn không biết cô ấy là bạn thân của tôi.
Sau khi về nhà, bạn tôi nói rằng, cô ấy không còn lưu luyến gì anh, sẽ không làm ảnh hưởng tới tình cảm của chúng tôi. Cô ấy về nước càng không phải vì anh. Tôi tin bạn mình nói thật.
Còn anh, đến nửa lời nói cho tôi yên lòng cũng không có. Anh im lặng hoàn toàn từ sau cuộc gặp gỡ 3 người ấy. Chỉ nửa tháng nữa chúng tôi sẽ là vợ chồng, vậy mà giờ anh đối với tôi chả khác gì người xa lạ. Anh chả buồn để ý tôi cảm thấy thế nào sau thái độ quá khích của bản thân ở tiệm nhẫn cưới hôm đấy.
Qua bạn tôi, tôi biết trong khi anh lạnh nhạt với tôi thì liên tục nhắn tin làm phiền nó. Ý đồ muốn yêu lại từ đầu với nó. Nhưng bạn tôi phần vì tình cảm đã nhạt nhòa sau thời gian xa cách, phần vì còn tôi lù lù ở đó, nó đâu thể ngang nhiên cướp chồng sắp cưới của bạn thân. Thành ra nó phải tránh anh như tránh tà.
Tôi biết rằng chuyện của tôi với anh đến đây là kết thúc, dù anh không nói muốn hủy hôn. Tôi gọi cho anh, nói ra ý định hủy hôn của mình, đề nghị mỗi người tự giải quyết phía gia đình nhà mình. Lúc này anh đột ngột xin lỗi tôi, và cầu xin tôi đừng hủy hôn.
Tôi thừa biết tại sao anh quay ngoắt thái độ như thế. Bởi vì anh biết, bạn tôi sẽ không bao giờ chấp nhận lại anh lần nữa. Hóa ra tôi chỉ là lốp xe dự phòng, là đối tượng phù hợp để kết hôn, còn lại chả có tình cảm gì. Dù tôi 27 tuổi rồi, tôi cũng không ngốc mà đưa chân vào cuộc hôn nhân như thế đâu nhé!
Tôi kiên quyết hủy hôn. Anh nài nỉ, níu kéo không thành cũng đành chấp nhận. Nhưng bố mẹ anh thì trách tôi ra mặt. Ý họ là, ngoài cái chuyện nhớ nhung tình cũ vô thưởng vô phạt kia, anh chả có gì đáng chê trách, thậm chí còn rất ưu tú. Tôi bỏ anh là tôi dại, là tôi làm quá.
Ô hay, cái mọi người cho là chẳng quan trọng mấy kia, vì có phải ngoại tình thật đâu. Thì đối với tôi lại hết sức cần. Không có tình yêu, đường đời êm ả chẳng sao, một khi sóng gió nổi lên liệu còn có thể đứng bên nhau? Mọi người nói có đúng không? Hay tôi quả thật quá quyết liệt?