Cuộc đời phụ nữ có muôn vàn nỗi khổ nhưng khổ nhất vẫn là yêu sai người và cưới nhầm chồng. Bởi phụ nữ sống thiên về tình cảm, những trắc trở trong hôn nhân và tình yêu luôn khiến họ bận tâm và dằn vặt nhiều nhất. Ngay cả những người đàn bà bước ra ngoài xã hội xinh đẹp, thông minh, giỏi giang nhưng vẫn không thể thoát khỏi mớ bòng bong của cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Nhiều người biết mình cưới nhầm nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, chấp nhận sống vì con. Phụ nữ à đừng khóc, yêu sai thì chia tay, cưới nhầm thì rời bỏ. Cuộc đời có muôn vạn ngã rẽ, hà cớ gì lại chọn phương án ở bên một người chẳng thương yêu mình?
Vợ chồng anh chị họ của tôi cãi nhau như cơm bữa. Những tiếng cãi nhau, bát đĩa vỡ loảng xoảng, tiếng khóc thét của vợ và hai đứa con đã quá quen thuộc với mọi người ở đây rồi. Không đến tận nơi cũng biết việc gì đang xảy ra ở căn nhà ấy. Chồng chị chắc lại say xỉn, hoặc gặp bực bội gì ngoài xã hội mà về nhà trút giận lên vợ con. Tức giận, anh ném vỡ mọi thứ trong nhà. Có lần còn đập nát chiếc tivi mới mua. Trái ngược với thái độ hung hãn của chồng, chị vợ chỉ biết khóc hoặc kéo con tìm chỗ nào trốn. Đợi cho chồng mệt rồi lăn ra ngủ mới đi dọn dẹp tàn tích do anh ta gây ra.
Tôi thương chị vô cùng. Bởi tôi biết từ ngày về làm vợ anh họ tôi ,chị chưa từng có một ngày hạnh phúc. Chị là người rất hiền lành. Quê chị ở rất xa, theo chồng về đây sinh sống. Người ta nói “đàn bà lấy chồng giống như đánh bạc”, vậy mà chị lại gặp phải một người đàn ông vừa nghiện rượu, vừa cộc cằn, thô lỗ lại rất vũ phu như anh. Trên người chị chi chít những vết sẹo do chồng gây ra. Chị luôn mặc áo dài tay, đi chợ đôi khi phải bịt kín mặt vì sợ người ta nhìn thấy những vết thương do chồng đánh. Chồng chị cũng chẳng bao giờ giúp đỡ chị chuyện nhà cửa, con cái. Tiền bạc làm ra được cũng ném phần lớn vào nhậu nhẹt, bia rượu. Chị không dám nói, bởi mở miệng khuyên chồng sẽ nhận về những lời chửi bới, thậm chí đánh đập.
Nhiều người biết chị khổ nên khuyên chị ly hôn. Thế nhưng vì con chị cứ cắn răng cam chịu. Chị là một trong số rất nhiều người đàn bà phải sống chung với những ông chồng như vậy. Đàn ông mà lỡ nghiện rượu thì không dễ gì dứt ra được. Nó như một thứ độc dược, không giết con người ngay tức khắc mà giết một cách từ từ, tàn nhẫn. Không làm lụng làm ăn, bao nhiêu gánh nặng dồn hết lên vai vợ nhưng hễ “cơm không lành, canh không ngọt” lại sẵn sàng thượng cẳng chân, hạ cẳng tay. Tôi tự hỏi, sao chị lại phải chịu đựng như thế?
Một bữa, chị sang chào tôi. Chị bảo là đã viết đơn ly hôn, vài ngày nữa chị sẽ bế hai đứa con về nhà ngoại. Chị cạn kiệt sức lực rồi. Bao năm đã qua mà anh ấy không hề thay đổi mà ngày càng coi vợ con là nơi trút giận. Chị nói trong nước mắt, mới ngày hôm qua anh ta lại đánh chị một trận thừa sống thiếu chết chỉ vì chị bị sốt và không nấu ăn được. Chị chợt nhận ra rằng cuộc hôn nhân của mình vô nghĩa làm sao. Cho dù có thêm năm năm hay mười năm cũng thế thôi, chi bằng chị bỏ. Chị mang theo con và làm lại cuộc đời mới. Sống mãi với anh ta đời chị không khác gì bỏ đi rồi…
Người ta vẫn nói rằng hôn nhân là canh bạc. Người may mắn thì ít mà bất hạnh thì nhiều. Nhưng đàn bà đừng bao giờ suy nghĩ rằng đã kết hôn, đã sinh con thì như “ván đã đóng thuyền” chẳng còn có thể thay đổi được nữa. Biết bản thân lấy sai người thì đừng cắn rắng chấp nhận, hãy rời đi và chọn cho mình một con đường khác.