Cho đến giờ, tôi thực sự hối hận vì mình đã không chịu tìm hiểu kĩ lưỡng, không về thăm gia đình anh nhiều hơn. Hơn 3 năm yêu nhau, tôi đã quá chủ quan nên giờ mới rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế này.
Tôi và anh yêu nhau từ cuối năm học Đại học. Chuyện tình của chúng tôi khá êm đềm. Yêu anh, tôi cảm nhận được sự chân thành và tử tế. Nhưng cái sai lầm lớn nhất của tôi là chỉ biết đến người mình yêu mà không chịu tìm hiểu về gia đình anh. Trong ngần ấy năm yêu nhau, chúng tôi sinh sống và làm việc trên thành phố. Hai đứa đều bận rộn lao vào làm ăn, kiếm tiền, tích lũy. Hơn nữa, thú thật là bản thân tôi cũng lo sợ nhiều cái nên chưa muốn ra mắt gia đình anh.
Cho tới khi tình cảm đã chín muồi, hai đứa cũng có đủ điều kiện kinh tế để tự lo cho cuộc sống của mình, chúng tôi mới quyết định về thăm gia đình và xin phép cưới. Tôi theo anh về nhà, ra mắt. Và cuộc gặp gỡ ngày hôm đó như một cú tạt nước vào mặt làm tôi hoang mang vô cùng.
Ngay từ lúc tôi bước chân vào, tôi đã cảm thấy mình không được chào đón. Thế rồi tôi vô tình nghe thấy câu chuyện của mẹ anh với chị gái. Thì ra, mẹ anh thích anh cưới một cô bé gần nhà. Bà đã mai mối nhiều lần nhưng anh không chịu. Mẹ anh chắc có lẽ không thích tôi vì cưới tôi sẽ xa xôi, hơn nữa ông bà muốn kéo anh về quê cho gần. Tôi đoán anh sợ tôi buồn nên cũng giấu không kể chuyện này. Giờ anh đưa tôi về ra mắt, bố mẹ anh mới không thích và tỏ thái độ như vậy.
Sau bữa cơm, anh chính thức thưa chuyện xin cưới. Tôi có cảm giác cả nhà anh không ai muốn nghe. Người thì xem tivi, người thì quay sang trò chuyện với nhau. Chốt hạ, khi anh hỏi thẳng thừng, mẹ anh tuyên bố:
“Thế này nhé, hai đứa tự yêu nhau, không cần quan tâm tới ý kiến bố mẹ thì giờ phải hỏi han với xin phép làm gì. Tốt nhất giờ cứ dắt tay nhau lên thành phố, ăn ở với nhau, bao giờ có bầu thì về đây, chúng tôi lo liệu đám cưới cho tròn nghĩa vụ. Giờ cái cảnh tịt đẻ thiếu gì… Cưới nhau về mà không có con, thiên hạ họ lại chửi gia đình này vô phúc. Chúng tôi cũng chẳng cấm cản làm gì, nhưng cứ có bầu thì cưới. Vậy thôi”.
Tôi có cảm giác bao nhiêu gáo nước dội vào mặt mình. Nhục nhã, ê chề… mọi thứ tồi tệ nhất đều ập xuống đầu tôi. Tôi là cô gái được giáo dục đàng hoàng, tôi cũng có sĩ diện và lòng tự trọng của tôi. Rõ ràng, cách mà bố mẹ anh đang đối xử là coi tôi như một loại gái vớ vẩn đầu đường xó chợ, thích thì lang chạ ở với đàn ông…
Tôi thương mình một mà xót cho bố mẹ mình mười. Bố mẹ tôi đã khổ cực trăm bề để nuôi tôi như ngày hôm nay. Tôi là sự tự hào, là niềm hãnh diện của bố mẹ, tại sao giờ tôi lại phải nghe những lời xúc xiểm này?
Chúng tôi trở lại thành phố. Từ hôm đó tới giờ, tôi trốn không muốn gặp anh. Tôi ghét cái cảm giác nhìn thấy anh là một nỗi hận trào lên trong lòng. Tôi không thể nào sống chung với người mẹ chồng khinh rẻ con dâu đến như vậy. Mà cưới rồi, tôi không thể coi bà như người dưng…
Bao nhiêu kỉ niệm và tình nghĩa giữa tôi với anh giờ bỗng nhiên trở nên vô giá trị. Anh hiểu và nói rằng cái Tôi của tôi quá lớn, không đủ để bao dung và chấp nhận. Anh nói nếu tôi yêu anh, tôi sẽ vượt qua được… Vậy mà chỉ vì vài câu nói tôi đã chán và muốn buông xuôi.
Phải chăng tôi quá nhạy cảm và ích kỉ, hay tình yêu của chúng tôi còn chưa đủ lớn? Tôi có nên tiếp tục cuộc tình này nữa hay không đây?