Tôi không rõ trong lòng mình cảm thấy thế nào khi đọc được dòng thông báo đó. Hụt hẫng, tiếc nuối, tức giận, đau khổ, quá nhiều cảm xúc xáo trộn trong cùng một khoảnh khắc.
Tôi và vợ cũ là thanh mai trúc mã, được gia đình hai bên hết sức ủng hộ từ chuyện yêu cho tới chuyện cưới. Hồi nhỏ em coi tôi là một thằng bạn lông bông sát vách, lớn hơn chút thì nhún nhường cho tôi làm anh, và rồi khi ra trường tốt nghiệp, sau bao nhiêu người đàn ông từng đi qua đời em, tôi lại là lựa chọn cuối cùng.
Chuyện cưới xin của chúng tôi diễn ra vô cùng suôn sẻ. Em về làm dâu cũng không lo gặp phải tình cảnh bị mẹ chồng khó tính bắt bẻ, xét nét. Trái lại, mẹ tôi còn quý em hơn cả con ruột. Bà không để em phải đụng tay đụng chân làm bất cứ việc gì trong nhà.
Có cuộc sống hôn nhân hoàn hảo là vậy nhưng sau cùng chúng tôi cũng tan vỡ. Em nói rằng muốn đi du học nước ngoài để tiếp tục nâng cao trình độ để tìm việc làm mà em yêu thích. Em không muốn lấy chồng để được chồng nuôi, em cảm thấy mình như một người phụ nữ thất bại.
"Em sẽ không bao giờ làm được những điều đó nếu vẫn ở bên anh với thân phận một người vợ". Em giải thích ngắn gọn và chìa tờ giấy ly hôn ra trước mặt tôi.
Những mong muốn ấy không phải lần đầu em đề cập đến. Đã năm lần bảy lượt đều tôi đều gạt đi. Trong suy nghĩ của tôi, em không cần phải làm gì hết, vì anh thương em nên anh sẽ lo cho em chu toàn.
Nhưng em thì khác. Em thuộc tuýp người phụ nữ độc lập, trưởng thành. Việc chấp nhận lấy tôi đã vùi dập thanh xuân của em trước biết bao cơ hội rộng mở. Lấy em về, tôi cứ ngỡ chỉ cần không gái gú, ngoại tình, không khiến em đau khổ, chỉ cần yêu em là đủ. Tôi quên mất, việc để một tâm hồn tự do như em phải ru rú trong ngôi nhà đợi tôi trở về mỗi tối là một sự tra tấn không hơn không kém.
Tôi biết mình không thể níu giữ em nên đành ngậm ngùi ký tên chấp nhận ly hôn. Bố mẹ tôi thực sự rất sốc. Mẹ tôi khóc lóc, trách mắng tôi ích kỉ không nghĩ đến tâm tư của vợ nên mới để cô ấy đi mất.
Lòng tôi nặng trĩu vì vẫn quá yêu em. Tôi không muốn chấp nhận sự thật ấy nên chỉ biết lao đầu vào công việc để quên đi tất cả. Thỉnh thoảng, tôi vẫn len lén lên mạng xem em của hiện tại như thế nào, rồi lại tự hỏi liệu có lúc nào em cảm thấy hối hận, dù chỉ là một chút hay không.
Dạo gần đây tôi thấy em đăng nhiều ảnh bên một người đàn ông lạ. Trông em có vẻ rất hạnh phúc. Và rồi điều tôi lo sợ cuối cùng cũng đến, em nhắn cho tôi một tin sau hơn một năm không liên lạc: "Cuối tuần này em về nước kết hôn anh ạ. Anh đến chung vui cùng tụi em".
Tôi thất vọng vì mình đã đánh mất cơ hội để làm lại từ đầu với em. Ngày em cưới, tôi cố giấu nỗi buồn để tiến đến chúc phúc em cùng chồng mới. Nhìn ánh mắt người ấy nhìn em, tôi biết em đã được yêu thương rất nhiều.
Cuộc hôn nhân tan vỡ với em đã giúp tôi ngộ ra rằng, hóa ra, tình yêu không phải là thứ duy nhất để duy trì hạnh phúc cho một tổ ấm. Mà hơn cả, đó là sự tôn trọng. Tôn trọng đam mê của đối phương, tôn trọng suy nghĩ và cảm nhận đến từ hai phía.