Tôi thích con gái da sáng, dịu dàng, Nga từ lâu đã không phải là gu của của tôi. Ngay trong năm đầu đại học, tôi tán tỉnh và yêu Uyên- nàng hot girl của lớp. Chuyện tình cảm của chúng tôi kết thúc 1 năm sau đó khi tôi phát hiện Uyên gặp gỡ và vào nhà nghỉ với một người đàn ông khác. Sau Uyên, tôi hẹn hò với 3 cô gái khác nhưng chuyện tình cảm của tôi cứ hợp rồi lại tan, tôi cũng không biết tại sao. Có lẽ tôi chưa tìm được người phù hợp.
Sau 4 năm đại học, chỉ có Nga luôn là cô bạn thân ở bên tôi mọi lúc và luôn là người gần gũi, an ủi lúc tôi buôn bã, đau khổ nhất. Trong những năm đó, tôi chưa bao giờ thấy Nga kể rằng cô ấy yêu ai. Tôi thường đùa rằng, có lẽ Nga không thích đàn ông.
Hình minh họa
Đầu năm nay, sức khỏe của Nga kém đi nhiều. Cô ấy hay bị mệt mỏi, uể oải, đau, sưng khớp. Bệnh nặng đến mức Nga phải nhập viện để điều trị. Tôi có đến bệnh viện thăm cô ấy mấy lần. Để động viên tinh thần Nga, trong ngày sinh nhật của cô ấy, tôi rủ mấy người bạn tổ chức một bữa tiệc nhỏ dành cho cô ấy. Trong buổi hôm đó, Nga rất vui và chúng tôi đã uống khá nhiều.
Đến cuối buổi, tôi nán lại chờ đưa Nga về. Lúc còn lại mình tôi, tôi thấy Nga khóc rất nhiều và nói với tôi rằng cô ấy mắc bệnh nan y, cơ hội điều trị rất mong manh. Nga nói cô ấy đã thầm yêu tôi từ rất lâu rồi và chỉ mong một ngày kia, tôi sẽ nhận ra được điều đó. Giờ cô ấy không sống được bao lâu nữa nên chỉ mong có một đêm được trở thành người đàn bà của tôi, được thuộc về tôi một cách trọn vẹn.
Sau khi nghe những lời Nga nói, tôi rất xúc động, lại thương hại Nga nên tôi đã chiều lòng cô ấy, đưa cô ấy vào khách sạn. Chúng tôi đã có một đêm đầy cảm xúc ở bên nhau.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tỉnh rượu, tôi nhận ra những điều xảy ra đêm qua là hoàn toàn sai lầm. Tôi nói với Nga rằng tôi sẽ luôn là bạn tốt của cô ấy, những gì xảy ra đêm qua là ngoài ý muốn của tôi và mong Nga hãy mau chóng quên đi tất cả. Tôi chưa nói hết câu thì Nga lại khóc nên tôi không nói gì thêm nữa.
Hôm sau, tôi có nhắn tin nhắc Nga uống thuốc tránh thai khẩn cấp nhưng cô ấy lại lờ đi. Bẵng đi một thời gian sau đó, tôi không liên lạc với Nga nhiều, phần vì tôi bận làm khóa luận tốt nghiệp, phần vì tôi cảm thấy có lỗi với Nga.
Hôm trước, tôi vào bệnh viện thăm Nga thì Nga nói cô ấy đã có thai. Thông tin “sét đánh” làm tôi giật mình. Nga nói bác sỹ khuyên cô ấy nên bỏ cái thai để tập trung điều trị bệnh nhưng Nga muốn giữ lại cái thai và muốn con của cô ấy được làm người.
“Nếu tớ không còn sống được nữa, tớ không thể chăm sóc con của chúng ta thì cậu có thể giúp tớ nuôi nấng con thành người hay không? Dù sao, nó cũng là giọt máu của cậu”, những lời Nga nói khiến tôi bủn rủn.
Mấy hôm nay, sau khi biết Nga có thai, bố mẹ Nga đã nói chuyện với bố mẹ tôi. Họ muốn một đám cưới được tổ chức để cháu họ có thể chào đời. Bố mẹ tôi cũng sốc không kém và nói muốn có thời gian để suy nghĩ, sắp xếp mọi chuyện. Mẹ tôi giận tôi đến mức không nói chuyện gì với tôi cả. Còn tôi, tôi không biết phải làm sao lúc này. Nghĩ đến viễn cảnh phải làm bố đơn thân ở tuổi 22, tôi không biết tôi phải xoay sở làm sao nữa. Xin độc giả cho lời khuyên.