Tôi 34 tuổi, kém chồng 3 tuổi, chúng tôi đến với nhau sau khi cả hai đã đủ tuổi trưởng thành, chịu trách nhiệm với những việc mình làm. Chúng tôi đến với nhau tự nguyện, chứ hoàn toàn không bị ai bắt ép.
Nhưng tôi khi đến với anh, tôi không buông xuôi mọi thứ như bây giờ mà kỳ vọng vào một cuộc hôn nhân tuyệt vời hơn, với những đứa con ngoan, vợ chồng cùng nhau nhìn về một hướng, một mái ấm gia đình hạnh phúc, rộn rã tiếng cười con trẻ.
Nhưng những ước mơ ấy chưa khi nào thành hiện thực. Chỉ sau khi cưới tôi vài ngày, chồng đã có quan hệ với người yêu cũ, nhưng anh không tỏ ra ân hận hay có lỗi với tôi. Trái lại, anh còn thách thức, còn chửi bới tôi và dọa sẽ không để yên nếu tôi bỏ anh đi.
Anh chẳng tôn trọng tôi, nhưng lại luôn đòi hỏi tôi phải tôn trọng mình. Anh bắt tôi dạ - vâng với anh, nhưng sẵn sàng tao- mày với tôi và chửi cả bố mẹ tôi lúc anh tức giận. Thậm chí đánh tôi thâm tím mặt mày nếu dám xúc phạm đến anh, hoặc cãi lời lúc anh đang nóng giận.
Tôi chẳng còn nhớ nổi, gần 10 năm sống với anh, tôi và anh đã trải qua bao nhiêu trận cãi vã, mà hầu hết là do anh ngoại tình. Anh ngoại tình với rất nhiều người, thời gian đầu tôi còn ghen tuông, giận hờn, nhưng đến bây giờ, với tôi chuyện ấy đã quá quen thuộc, và tôi biết anh sẽ không bao giờ có thể thay đổi được để chung thủy với tôi.
Tôi và anh bây giờ, sống với nhau trên danh nghĩa vợ chồng, vẫn chung đụng thể xác, nhưng chủ yếu là để đáp ứng nhu cầu của anh, chứ không còn tình cảm, không còn cảm xúc yêu thương nhau nữa.
Nếu như trước đây, ai đó nói với tôi chồng tôi đang cặp kè với người này người kia, tôi sẽ cố để biết cô ta mặt mũi như thế nào. Còn bây giờ, tôi chẳng buồn quan tâm, chuyện chồng không về ăn cơm tối, hay qua đêm với ai đó, tôi cũng chẳng còn bận tâm nữa.
Cảm xúc đã chết, tình yêu đã không còn. Không ít lần, tôi muốn bỏ anh đi, ôm theo hai đứa con, nhưng rồi lại không đủ can đảm đối diện với mọi thứ, và quan trọng nhất là khó khăn về kinh tế. Tôi sợ mình không thể vượt qua để nuôi con. Điều đó làm tôi chùn bước, chấp nhận cuộc sống tẻ nhạt, ê chề.
Nhiều lúc thấy thương mình, cũng xinh đẹp, cũng học hành đoàng hoàng, nhưng chỉ vì lấy được người chồng không ra gì, nên cuộc đời tôi chìm trong nước mắt và sự tủn hờn.