Tôi và người cũ yê nhau 3 năm, chúng tôi đã cùng nhau trải qua những năm tháng tuổi trẻ ngọt ngào trên giảng đường đại học. Chúng tôi cùng nhau vượt qua rất nhiều khó khăn và có thành tích học tập tốt, được nhiều người ngưỡng mộ.
Nhưng mối tình ấy đã chấm dứt khi hai đứa tốt nghiệp đại học. Gia đình anh chuyển vào miền trong sinh sống với người chị gái, anh cũng đi theo. Còn tôi, ở lại ngoài Bắc chạy vạy đi xin việc làm.
Những ngày mới ra trường, mục tiêu lớn nhất, quan trọng nhất của chúng tôi chỉ là việc làm, làm sao để kiếm được việc làm, để phụ giúp gia đình. Mục tiêu đó, vô tình đã đặt tình yêu là thứ yếu. Cả tôi và anh, số lần liên lạc với nhau cứ thưa dần, nguyên nhân chính là do tôi quá bận rộn và lo lắng cho công việc.
Ban ngày, tôi thường xuyên từ chối cuộc gọi của anh với suy nghĩ tối sẽ gọi lại, nhưng khi về đến nhà, tôi chỉ biết lăn ra ngủ vì đã quá mệt mỏi và không còn đủ sức. Anh cứ ngỡ tôi có người khác nên lạnh nhạt với anh, không dám gọi. Còn tôi, sau thời gian công việc ổn định, không thấy anh điện thoại cho mình, tôi cũng lại nghĩ anh có người khác nên quên tôi.
Chúng tôi cứ hiểu lầm nhau như thế trong một thời gian dài, lại cộng thêm không được gặp gỡ, nghi ngờ, nghen tuông. Anh cố giải thích còn tôi lại không chịu hiểu, vì không tin rằng xa tôi anh không có người khác. Mọi chuyện càng trở nên tồi tệ, rồi dần dần mất nhau lúc nào không biết.
Tôi lấy chồng, còn 3 năm sau anh mới cưới vợ. Trước ngày cưới, anh viết cho tôi một bức thư thật dài, anh nói hết những tình cảm cho tôi, nhưng đau khổ khi tôi lấy chồng, đã có lúc tưởng chừng như ngục ngã khi mất tôi, cũng may bố mẹ là người kéo anh đứng dậy. Tôi hiểu rằng, chính tôi đã làm khổ người yêu mình, sự ích kỷ và nghen tuông vô cớ của tôi đã giết chết tình yêu của chúng tôi.
Bây giờ, cả anh và tôi đã có hạnh phúc của riêng mình, đã có những đứa con được sinh ra, nhưng những kỷ niệm về anh tôi vẫn lưu giữ và ân hận. Chồng tôi rất tốt, yêu thương vợ con, nhưng tôi vẫn cảm thấy sống bên anh tôi không có hạnh phúc, những cảm xúc tôi dành cho anh không trọn vẹn. Nên nhiều đêu nằm bên chồng, tôi vẫn nhờ về người cũ và ân hận vì đã không cùng anh đi trọn con đường.
Tôi biết, mình là một người đàn bà tồi, tôi đã đối xử sai với cả hai người đàn ông là chồng và người cũ, nhưng không thể dừng lại những suy nghĩ của mình.