Tôi sinh ra và lớn lên ở một tỉnh cao nguyên, bố mẹ đều là giáo viên. Ngay từ nhỏ, tôi đã có niềm đam mê với những môn thể thao, đặc biệt là bóng chuyền và cờ vua, thậm chí được gọi vào đội tuyển của tỉnh. Nhưng bố mẹ muốn tôi chú tâm học hành nên tôi bỏ lại đam mê và thi đỗ một trường đại học có tiếng ở Sài Gòn, là niềm tự hào của gia đình, dòng họ. Nhưng cũng chính nơi này, mọi đau khổ đổ ập xuống cuộc đời tôi.
Tôi gặp anh ngay ngày đầu lên trường nhập học. Cơn mưa Sài Gòn bất chợt, lại không có chuẩn bị từ trước nên tôi bị ướt hết người cùng đồ đạc lỉnh kỉnh. Anh xuất hiện, giúp tôi chẳng nề hà gì làm trái tim nhỏ bé chưa một lần biết yêu của tôi thổn thức. Chúng tôi chính thức yêu nhau khi tôi học năm thứ 2. Từ ngày yêu, hạnh phúc thì ít mà chủ yếu là anh đòi hỏi chuyện nam nữ, cùng bao lần anh giận dỗi. Tôi chẳng hề đồng ý dù chỉ là những đụng chạm quá giới hạn.
Ngờ đâu trong một lần đi sinh nhật bạn ở xa, tôi bị ép uống và đã say. Lần đó, tôi đã mất đời con gái cho anh. Quãng thời gian sau đó, tôi luôn sống trong sợ hãi, trớ trêu thay tôi lại có thai. Nghe tôi thông báo, anh vui mừng ra mặt, nhưng về sau tôi mới biết nụ cười, niềm vui ấy chẳng phải vì con tôi mà vì bao năm tình trường, chẳng cô gái nào có thai với anh. Tôi chỉ là liều thuốc thử vô sinh của anh không hơn không kém.
Anh yêu cầu phá thai vì tôi không phù hợp làm vợ anh. Bao lần tôi gào lên trong đau khổ nhưng cũng đành buông xuôi để anh chở đến phòng khám. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, tình mẫu tử dâng trào và tôi giữ lại con. Bây giờ con đã được 2 tháng tuổi. Từ ngày đó, anh như bốc hơi khỏi thế gian, chẳng một lần xuất hiện dù tôi làm mọi cách. Một mình tôi vượt cạn, chẳng dám đối diện với gia đình, nghĩ ra đủ mọi chuyện học hành, làm thêm... mà không về thăm nhà.
Tôi bảo lưu kết quả học và đi làm để chuẩn bị sinh, công việc chủ yếu là rửa chén và phụ bếp. Bao nhiêu khó khăn nhưng nghĩ đến con, tôi đều đứng lên đi tiếp. Một tháng tôi tiết kiệm được 3,5 triệu, dự tính khi con được 6 tháng tuổi sẽ gửi nhà trẻ rồi đi làm tiếp lo cho con. Còn giảng đường đại học chắc đã khép lại với tôi. Nhưng con hay đau ốm nên mới 2 tháng tuổi, tôi đã hết mọi khoản dự phòng. Thật đau lòng khi nghĩ tới chuyện nói dối để xin tiền gia đình.
Tôi viết bài này xin nhắn nhủ tới các chàng trai đang và sắp có ý định mang chuyện tình cảm ra làm trò đùa hay những thú vui thể xác rằng: không phải chỉ là một cuộc vui, mà nó thay đổi số phận của cả đời người. Xin cảm ơn mọi người đã giúp tôi vơi đi phần nào nỗi lòng.