Muốn yêu lâu, đâu phải lúc nào cũng chỉ mỗi những câu: “Anh thương em”, “Anh nhớ em”, “Anh cần em” đại loại.
Tôi thấy trong tình yêu, ngoài bình yên, chúng ta còn cần cả sự thoải mái. Có thể nói với nhau mọi thứ, miễn là vui vẻ. Có thể đùa nhau mọi chuyện, chỉ để cùng nhau khúc khích cười.
Chuyện tình cảm, cứng nhắc quá sẽ trở nên gò bó, khuôn khổ quá sẽ khiến cả hai cảm thấy buộc ràng, khô khan quá sẽ làm mối quan hệ nhạt vị đến chán nản. Nếu chúng ta có thể cùng nhau làm người yêu, làm bạn thân, làm tri kỉ, làm tình nhân, làm bạn đời, làm bạn già, thì cả sau này, chắc chẳng bao giờ muốn sa ngã với người khác, chẳng một lần muốn dừng lại và rời xa. Chúng ta ở cạnh nhau, là đủ đầy cả mà.
Mấy hôm, tôi trêu nàng:
“Chẳng hiểu sao anh chịu đựng được tính xấu của em”.
“Em làm sao?”
“Vừa đến nhà, em cởi ngay áo nhỏ rồi vứt phăng vào mặt anh, bảo anh gội đầu cho mà tay cứ ôm eo anh không bỏ, nhiều lúc đang bê đồ ăn sáng ra bàn, chưa kịp phòng thủ thì đã bị em hôn...”
“Thế sang năm còn ý định làm chồng em không?”.
“Ơ, thì còn...”.
Tình yêu nó thế đấy. Có đôi lúc, muốn hạnh phúc thì phải thương nhớ như trẻ con. Đến khi nào cần che chở hay lo lắng cho nhau, thì nhất định phải trưởng thành và chín chắn.
Tình yêu chính là không có hạn mức, không quản thúc, không áp lực, không đè nén. Miễn là biết tôn trọng, đủ chân thành, đừng bỏ mặc và đừng lặng thinh.
Sau những bình minh, mình nhìn nhau già theo năm tháng. Chúng ta sẽ hôn lên trán nhau hằn những nếp nhăn, và xoa ngực nhau dịu đi nhiều vết rạn.
Thôi về…
Nhắm mắt lim dim...
Ôm nhau mình ngủ nằm im...
Mặc đời ...