Mẹ à, năm nay con đã là sinh viên năm 2 đại học. Con biết rằng mẹ là người đàn bà hy sinh, cam chịu trong gia đình mình bao nhiêu năm nay. Mẹ nhẫn nhịn sống với ba, mẹ chịu đựng bao nhiêu tổn thương, cay đắng cũng chỉ vì con. Nhưng mẹ à, con không muốn mẹ sống mòn mỏi, khổ tâm như vậy nữa. Mẹ hãy sống cho mình đi!
Ngay từ nhỏ, con đã quá quen với hình ảnh ba mẹ cãi nhau, gia đình lục đục. Những đêm muộn mằn, ba mẹ tưởng con đã ngủ nhưng ở phòng bên, con nghe được hết những lời trách móc, nặng nề của ba mẹ dành cho nhau. Những bữa cơm gượng gạo, những lần cả nhà cùng ra ngoài đi chơi nhưng hai người chỉ nói chuyện với con mà không nói với nhau.
Từ nhỏ, con đã biết mẹ sống không hạnh phúc. Con hay thấy mẹ thức khuya, trằn trọc. Mẹ không ngủ được những đêm ba vắng nhà. Trong những trận cãi nhau, con nghe ba mẹ nhắc đến một người đàn bà khác. Mẹ khóc vì chồng phản bội. Còn ba thì chê mẹ già nua, không biết chiều chồng. Ba đi thường xuyên hơn, qua đêm bên ngoài rất nhiều. Mẹ chôn mình trong căn phòng câm lặng. Nhưng sáng ra, mẹ vẫn tươi cười, nấu cho chị em con những món ăn như đêm qua mình chưa hề khóc.
Con đủ lớn để hiểu rằng giữa ba và mẹ có 1 thỏa thuận ngầm. Gia đình mình vẫn trọn vẹn, ba có quyền đi với người đàn bà khác nhưng tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện ly hôn. Ba có thể ăn chơi, làm bất cứ điều gì bên ngoài nhưng bước chân về nhà ba phải là người chồng người cha tốt. Mẹ muốn chị em con bình yên lớn lên, muốn chị em con yên tâm học hành. Chỉ cần tụi con hạnh phúc, mẹ cam chịu, nhẫn nhịn bao nhiêu cũng được.
Một gia đình không hạnh phúc, nền móng đã bị lung lay thì dễ cảm nhận được lắm mẹ à. Ngay từ khi còn rất nhỏ, con đã cảm giác “không ổn” trong căn nhà mình rồi. Lớn lên, con mới có thể gọi tên chính xác đó là sự giả tạo, là vỏ bọc. Thực chất, hạnh phúc mà mẹ đang gồng mình lên giữ cho con đã đổ nát từ lâu. Mẹ tưởng chị em còn bình yên, nhưng không phải thế. Làm sao có thể vui vẻ, hạnh phúc trong khi chính cha mẹ của mình lại đối xử lạnh nhạt với nhau? Làm sao có thể bình yên khi chứng kiến mẹ ngày nào cũng dùng thuốc mới ngủ được, héo hon tàn úa mỗi ngày.
Từ lâu, trong con đã mất đi niềm tôn trọng với ba. Ba vẫn tốt với con nhưng khi biết ba có nhân tình bên ngoài thì mọi thứ đều sụp đổ. Con không thể yêu kính ba khi chính ba lại là người gây ra đau khổ cho mẹ. Mẹ à, chị em con đã lớn, đã hiểu những gì mẹ chịu đựng rồi. Mẹ đừng làm người đàn bà cam chịu nữa, hãy ly hôn đi. Con không muốn sống trong hạnh phúc giả tạo này nữa!