Thông thường thì đàn bà ngoại tình bởi vì có một người chồng tệ bạc, sống chẳng hề yêu thương vợ con. Thế nhưng, tôi ngoại tình nhưng chồng tôi không đến nỗi quá vô tâm, vô tình như vậy. Từ sự nhạt nhẽo, chán chường cuộc hôn nhân hơn 10 năm, tôi đã sa ngã vào vòng tay người đàn ông khác để rồi đánh mất đi hạnh phúc của mình.
Từng yêu nhau sâu nặng nhưng cưới nhau hơn 10 năm tôi thấy cuộc hôn nhân của mình thật nhàm chán, vô vị. Nhìn những người đàn bà ngoài kia, ai cũng vui tươi, có một cuộc sống sung sướng đủ đầy, được chồng cưng chiều. Còn tôi, sao suốt ngày chỉ quẩn quanh những chuyện vặt vãnh, cơm nước, bếp núc? Hàng tháng phải cân đo đong đếm mới đủ chi tiêu trong gia đình, cho hai đứa con ăn học.
Nhiều lúc tôi thầm nhủ: “Nếu cưới một người chồng khác thì có lẽ đời mình sẽ vui vẻ, hạnh phúc hơn.” Một vài người nói với tôi rằng, cưới một người đàn ông không rượu chè, không hút thuốc, lại hiền hành như chồng tôi thật là có phước. So ra với nhiều người đàn ông khác, chồng tôi rất ít tật xấu. Những đồng lương ít ỏi kiếm được cũng đưa hết cho vợ nuôi con. Hiếm khi nhậu nhẹt, anh thường về nhà sớm đón con, phụ tôi việc nhà. Nhưng tôi không hài lòng với chồng mình. Tôi muốn một cuộc sống thú vị hơn, đầy đủ hơn.
Tôi ít khi ngọt ngào với chồng. Chuyện nhỏ nhặt tôi cũng tỏ ra mặt nặng mày nhẹ. Chồng tôi không chấp nhất, vẫn cứ hết lòng với vợ con. Suy nghĩ chán chồng cứ lớn dần trong tôi. Tôi đi làm, cởi mở hơn với đồng nghiệp nam. Một người đàn ông hình như hiểu được tâm lí của tôi nên ra sức tán tỉnh, quan tâm. Khi thì ly sinh tố giữa giờ làm, khi thì một vài bông hoa hồng rực rỡ ngày lễ. Nhỏ nhặt như vậy thôi nhưng tôi rất vui.
Tôi và anh đồng nghiệp đi ăn với nhau giờ nghỉ trưa, thường xuyên tâm sự những điều trong cuộc sống hôn nhân của mình. Anh nói anh cũng không hạnh phúc. Vợ anh chỉ biết công việc ngoài xã hội mà bỏ bê gia đình. Anh ước ao có người phụ nữ biết lo toan, biết vun vén trong gia đình. Rồi anh thú nhận có tình cảm với tôi. Tôi xiêu lòng, tin tưởng rằng mình được yêu lần nữa.
Vừa rồi là sinh nhật tôi, chồng tôi chẳng nhớ. Tôi lấy cớ đi ăn với đồng nghiệp để không về nhà bữa tối. Hôm đó, tôi đi hẹn với nhân tình. Anh ta tặng tôi một bó hồng rực rỡ, một chiếc túi xách rất đẹp. Chúng tôi đi ăn, đi chơi với nhau. Và cuối cùng, anh ta rủ tôi đi khách sạn, rồi chuyện gì đến rồi cũng đến.
Tôi nghĩ rằng ở lứa tuổi của mình chưa muộn để bắt đầu lại mọi thứ. Tôi có thể ly hôn với chồng và kết hôn với một người đàn ông yêu thương mình thật sự. Khi tôi nói những điều đó thì nhân tình sửng sốt nói với tôi: “Em đang nghĩ cái gì vậy? Chúng ta như thế này không tốt hơn hay sao? Việc gì phải kết hôn, phải ràng buộc. Vui vẻ thì đến với nhau, không vui thì chia tay…”. Nghe những lời nói đó, tôi chợt thức tỉnh. Trong lúc chán chồng tôi đã ngỡ những lời ong bướm, tán tỉnh kia là tình yêu thật sự. Có biết đâu rằng tôi cũng chỉ là một cốc nước mát cho anh ta giải khát mà thôi.
Tôi bẽ bàng và chua xót đi về nhà. Chồng tôi đã về sớm nấu cơm, cho con ăn. Anh còn để sẵn trên bàn món canh chua mà tôi thích. Thấy tôi bần thần anh hỏi có phải tôi ốm mệt, anh còn đi cắm cho tôi bình nước nóng để tắm. Tôi đứng trong nhà tắm mà nước mắt ào ào chảy. Tôi thấy bản thân mình thật dơ bẩn khi đã lên giường cùng người đàn ông khác. Chồng tôi bao lâu nay vẫn yêu, vẫn thương tôi, chưa một ngày sống tệ. Cảm giác tội lỗi nhấn chìm, rồi tôi phải đối diện với chồng như thế nào bây giờ? Chỉ vì tham lam, tôi đã đánh mất đi hạnh phúc của mình rồi!