Sống với một người chồng vô tâm có người đàn bà nào chưa từng rơi nước mắt? Họ khóc cho những vụn vặt, sự vô tâm hờ hững của chính người đàn ông đầu ấp tay gối. Có người đàn bà nào mạnh mẽ tới mức sống với “một khúc gỗ” mà có thể nói rằng mình bình yên? Chồng tôi cũng là kẻ sống ơ hờ, lạnh nhạt với vợ con. Nhiều năm như thế, tôi đã trở thành người đàn bà chán chồng.
Những người phụ nữ chán chồng như tôi chẳng phải hay đi nói xấu, kể lể về chồng với người khác. Tôi cũng chẳng còn hơi sức đâu mà khóc lóc, kêu gào chồng. Tôi rơi vào một trạng thái chán chường và bất cần. Tôi im lặng trước mọi thói hư tật xấu của chồng. Tôi dửng dưng trước những điều chướng tai gai mắt. Người ngoài nhìn vào cứ ngỡ gia đình tôi ấm êm, hạnh phúc, vợ chồng thuận hòa nhưng có biết đâu rằng bên trong rệu rã, chán chường vô cùng.
Bất kì ai khi tiếp xúc với chồng tôi đều nghĩ rằng anh là người giàu có, luôn lịch thiệp và tử tế với tất cả mọi người. Nhưng là vợ, tôi hiểu từng chân tơ kẽ tóc của chồng. Anh có tính sĩ diện hão, thích khoe mẽ và thể hiện. Tôi sống mệt mỏi vô cùng với thói xấu này của chồng. Đồng lương còm cõi hàng tháng không đủ để chồng đi nhậu, bao cà phê bạn bè chứ đừng nói gì chuyện cùng tôi nuôi con. Thế nhưng đi đâu, làm gì anh ta cũng luôn tỏ ra mình lắm tiền, nhiều bạc. Con ở nhà nhiều khi chẳng có sữa uống, hũ gạo sắp cạn nhưng anh ta vẫn hào phóng rút đến đồng tiền cuối cùng bao bạn nhậu. Nhiều khi còn về lấy tiền của tôi để đi nhậu.
Mỗi khi tôi lên tiếng yêu cầu chồng giúp đỡ tôi việc nhà, phụ tôi chăm sóc con cái thì tôi luôn được nghe những câu quen thuộc: “Anh bận lắm”, “anh không có thời gian”… Tôi hiểu chồng mình bận những chuyện gì. Mỗi buổi sáng, anh bận ngồi cà phê hàng tiếng đồng hồ để nói những chuyện trên trời dưới đất. Những buổi chiều, anh bận nhậu nhẹt say sưa. Vậy là anh chẳng còn có thời gian nào nữa cho vợ con, cho gia đình.
Đàn bà nói mãi, khóc mãi rồi cũng vì kiệt sức mà im lặng. Chồng tôi trái tim cứ như sỏi đá, chẳng bao giờ động lòng trước những khó khăn, thiếu thốn của vợ con. Tôi gồng mình lên để làm lụng nuôi con, tôi mặc kệ chồng muốn sống ra sao thì ra. Để vợ khóc là đàn ông tồi, để vợ con thiếu thốn là đàn ông kém cỏi. Đau lòng thay, tôi có một người chồng vừa tồi vừa kém cỏi.
Đàn bà lấy chồng, những ước mơ nhỏ bé, giản dị đã bị sự vô tâm của chồng bóp nát. Hạnh phúc gia đình cũng theo sự lạnh nhạt, vô trách nhiệm đó mà chết đi rồi. Thôi thì giả mù, giả điếc vì con chứ người chồng ấy tôi chẳng cần nữa.