Ngày đầu gặp nhau cũng thật lạ lùng. Tôi tìm người biết vẽ và được giới thiệu nick chat của em. Tôi bật cười khi câu đầu tiên của hai người xa lạ lại là "chào chị, chị khỏe không?". Em và tôi bàn về kế hoạch dạy trẻ em vùng sâu vẽ tranh.
Ngày đi đã cận nên tôi muốn mua sẵn nguyên vật liệu. Em kêu, "chị xuống cổng đi, em đang đứng trước cơ quan". Ngỡ “thằng nhóc” này đùa chứ làm gì có chuyện ngẫu nhiên đến thế. Em chắc nịch: "Tin em đi. Em đang đợi chị". Tôi kéo rèm cửa sổ nhìn xuống đường. Dáng cao gầy và chiếc cup màu khói lam có thật.
Thì ra, em thật sự tình cờ nhận được tin của tôi khi đang chạy xe ngang cơ quan tôi. Đó thật sự là tình cờ hay nói theo ngôn ngữ cuộc đời đang nhàm chán và ngơ ngác sau cơn đổ vỡ yêu đương của tôi là định mệnh? Ấn tượng đó đã kéo một chàng sinh viên và một phụ nữ u hoài đến gần nhau?
Những tin nhắn nhiều thêm mỗi ngày. Chúng tôi cùng đi cà phê, ăn tối, dạo phố. Rồi hôm đó, em lại bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà tôi, nói hôm nay hãy dành hết một ngày cho em.
Em bảo em muốn tặng tôi tất cả thời gian của em trong ngày Trung thu. Cảm giác thú vị, lạ lẫm cuốn tôi theo em cả ngày hôm ấy. Đêm Trung thu ở Sài Gòn không trăng sao, tôi bất chấp dòng người xuôi ngược lạ hay quen, bật chiếc lồng đèn điện mèo Kitty em tặng, ngồi sau lưng em, dạo khắp Sài Gòn, cười đùa như thời chúng tôi còn trẻ.
À không, không phải chúng tôi, chỉ là như thời tôi còn trẻ, chứ em thì rõ là đương thời trẻ còn gì.
Những ngày sau đó, tôi bị cuốn vào núi công việc nên hiếm có thời gian nghỉ ngơi. Em là sinh viên, giờ giấc thoải mái hơn, lại bị cuốn vào một mối tình khá lạ lẫm.
Chẳng trách em liên tục muốn gặp tôi, nhắn tin hỏi thăm. Mỗi khi thấy tôi im lặng, không trả lời, em lại giả vờ bệnh để tôi quan tâm. Vừa bận rộn, vừa trả lời tin nhắn hoặc sắp xếp thời gian để gặp em khiến tôi không còn cảm thấy thú vị nữa, thay vào đó là căng thẳng và mệt mỏi.
Tôi nhận ra, khoảng cách tuổi tác là có thật. Đó không chỉ là khoảng cách tâm hồn, mà là khoảng cách về suy nghĩ, về mục đích sống, quỹ thời gian, cách thể hiện sự quan tâm cũng khác nhau, thậm chí sức khỏe.
Từ lúc đó, tôi quyết định không để cảm xúc đi quá xa, phải thức tỉnh chính tôi và cả em nữa. Sau một email dài và những đoạn hội thoại một chiều của em, em buồn, gửi cho tôi những bức chân dung chưa kịp tặng. Em vẽ tôi, thật buồn.