Tôi sinh ra ở vùng quê nghèo, học dược sĩ. Thời gian học xa nhà, tôi yêu người bạn cùng lớp.
Tình yêu đầu đời đầy thi vị, sớm đứt gãy khi cả hai ra trường. Anh muốn trụ lại thành phố, kiếm được công việc ổn định nên quyết rời bỏ tôi, theo đuổi con gái ông giám đốc nhà máy.
Tôi đau khổ, ốm liệt giường nhiều tháng. Đến lúc tinh thần trấn tĩnh, tôi quay lại học lên cao rồi xin vào trạm xá xã làm.
Thế rồi, bà cô họ mai mối cho tôi người đàn ông lớn tuổi, là tiến sĩ, công tác trong cơ quan nhà nước.
Gia đình tôi ra sức vun vén, bố mẹ tôi cho rằng, việc con gái lấy chồng tiến sĩ, mang đến vẻ vang cho dòng họ. Hơn nữa, chồng nhiều tuổi, sẽ chín chắn, biết vun vén, lo toan cho vợ con.
Phân vân nhiều ngày, cuối cùng tôi quyết định lên xe hoa. Chồng có mối quan hệ nên kết hôn xong, anh xin cho tôi vào bệnh viện lớn. Tôi không phải lo lắng về kinh tế, nhà cửa. Mỗi ngày sau giờ làm, tôi về nhà nấu bữa cơm ngon, dọn dẹp rồi đợi anh về ăn cơm.
Ngặt một nỗi, giữa hai vợ chồng luôn tồn tại một khoảng trống vô hình. Khi nào có nhu cầu giường chiếu, anh mới ôm ấp, thân mật với tôi đôi chút. Xong việc, anh quay lưng ngủ, mặc kệ tôi hụt hẫng cả đêm.
Chồng tôi còn rất khó tính. Mọi thứ anh đều đòi hỏi vợ phải chỉn chu. Hôm nào ra ngoài giao lưu, gặp mặt bạn bè, nếu tôi sơ ý nói hớ một câu, kiểu gì về nhà cũng bị anh giận, chì chiết nhiều ngày.
Quần áo tôi mặc, đầu tóc, giày dép… đều phải tuân theo ý kiến của anh. Nếu tôi tự mua bộ váy, chắc chắn anh sẽ vò nát, vứt vào sọt rác không thương tiếc. Bữa cơm nấu không vừa ý, anh sẵn sàng đổ cả mâm đi. Tôi sống trong cảnh áp lực đè nén, nhiều đêm khóc thầm.
Ai đọc cũng thắc mắc, tại sao tôi không ly hôn, giải thoát sớm cho mình? Tôi cũng muốn lắm nhưng thời điểm đó, bố tôi ốm nặng, tiền bạc phẫu thuật, thuốc men và chăm sóc sức khỏe của ông do chồng tôi chu cấp. Coi như anh cũng có ơn nghĩa với gia đình tôi.
Bố mẹ tôi tự hào về con rể. Mỗi lần về quê, chồng tôi tỏ ra lễ phép, tôn trọng và có hiếu với bố mẹ vợ. Khi có hai vợ chồng, anh mới thay đổi thái độ.
Ở với nhau vài năm, tôi thả mãi vẫn chưa có em bé, mặc dù sức khỏe tốt. Tôi mua đồ tẩm bổ, thuốc men cho chồng. Anh uống vài bữa lại vứt đấy. Nhiều lần tôi chủ động hẹn bác sĩ, định đưa anh đến kiểm tra nhưng chồng toàn cáo bận.
Thấy tôi khao khát làm mẹ, vào ngày kỉ niệm cưới, anh bất ngờ nhắn tin, nói muốn thay đổi không khí, đưa tôi đi ăn.
Sau bữa tối, chồng đưa tôi vào nhà nghỉ, ở đó anh bố trí sẵn rượu và hoa hồng. Lần đầu tiên nhận sự quan tâm từ chồng, tôi hạnh phúc quá đỗi. Anh đưa ly rượu nào, tôi uống cạn ly đó.
Đến lúc đầu óc quay cuồng, lịm đi, khi đèn tắt, tôi cảm nhận mình được dìu lên giường, âu yếm. Ngỡ là chồng, tôi đáp lại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi nằm một mình, chồng đi làm từ bao giờ. Miệng nhoẻn cười, nghĩ đến giây phút hạnh phúc đã qua, lòng tôi xao xuyến lạ.
Tháng sau, tôi thấy người nôn nao, mệt mỏi, đi kiểm tra, bác sĩ thông báo tôi có bầu. Tôi nhanh chóng gọi điện thông báo cho chồng. Chồng rất vui, nói sẽ đưa tôi đi mua sắm, ăn uống.
Về đến nhà, đứng ở cửa tôi nghe anh đang tiếp khách. Hai người đã có giao dịch nào đó, nam thanh niên kia đến để lấy tiền.
Tâm trạng tôi đang từ vui vẻ chuyển sang uất ức khi hai người nhắc đến việc tôi có bầu. Hóa ra, tác giả bào thai trong bụng tôi là nam thanh niên kia.
Chồng tôi vốn bị vô sinh, chức năng sinh lý bình thường nhưng không thể có con. Vì sĩ diện bản thân, thay vì cậy nhờ các biện pháp y khoa, anh đã lập mưu, lừa tôi vào nhà nghỉ, thuê người đàn ông khác ‘giúp’ vợ mang thai. Trong lúc say xỉn, tôi không thể nhận ra điều đó.
Đau khổ vì bị chồng coi như đồ vật, tùy ý làm gì thì làm, tôi quyết định ly hôn. Tuy nhiên, tôi vẫn giữ lại đứa bé. Dù sao, đó cũng là máu mủ của tôi, tôi không thể đang tâm phá bỏ.
Bước ra khỏi cuộc hôn nhân 5 năm với người chồng tiến sĩ, tôi mới cảm thấy mình thực sự được sống đúng nghĩa.