Có nằm mơ tôi cũng không tin mình bị “say nắng” anh đồng nghiệp cùng công ty. Chúng tôi làm việc chung hơn 5 năm và chẳng có ấn tượng gì đặc biệt. Nhưng trong một chuyến dã ngoại, vô tình ngồi gần anh, chúng tôi trò chuyện mới thấy hợp nhau về nhiều thứ. Từ ngày đó, tôi thấy như mình đang yêu, luôn nhớ và nghĩ về anh.
Từ một người luôn phê phán chuyện ngoại tình, tôi trở thành đối tượng đáng bị lên án. Tôi vẫn nấu cho chồng những bữa cơm dẻo canh ngọt, nhưng tâm trí không còn tập trung vào đó mà thấp thỏm đợi tin nhắn của anh. Nỗi nhớ anh khôn nguôi ngay cả khi tôi đang nằm trong vòng tay ấm áp của chồng. Giá như tình cảm đó chỉ đến từ phía tôi chắc mọi chuyện đã khác. Đằng này, anh thổ lộ: “Nếu chúng ta chưa có gia đình, nhất định anh sẽ cưới em”.
Chúng tôi biết mình đang rơi vào một tình cảnh hết sức nhạy cảm nên cố không gặp riêng, không gọi điện, chỉ nhắn tin. Dù chỉ là những tin nhắn hỏi han, chia sẻ chuyện công việc hằng ngày, tôi vẫn thấy mình đang ngấm ngầm phản bội chồng. Có những lần, đi chơi cùng chồng con, điện thoại báo có tin nhắn khiến tôi sững người. Hơn một lần, tôi quyết im lặng, không nhắn tin cho anh nhưng vài ngày lại không chịu nổi. Hơn ba tháng, chúng tôi không làm gì quá giới hạn, chỉ nhắn tin và tìm cách nhìn nhau một chút cho đỡ nhớ khi đến công ty.
Nhưng tôi mệt mỏi, lao đao trong cảm xúc yêu đương đầy tội lỗi, lý trí muốn chấm dứt mà trái tim không nghe lời. Cho đến một lần, tôi vô tình nhìn thấy hình vợ con anh trên Facebook, do một người bạn đăng lên. Nhìn vợ anh, tôi biết mình đang làm một việc hèn hạ mà không một người phụ nữ đạo đức nào có thể làm.
Tôi chọn cách im lặng. Tôi tìm cách làm cho mình bận rộn để tránh xa điện thoại. Tôi đếm từng ngày trôi qua, dồn tâm sức chăm lo cho gia đình. Tôi đưa con đi chơi, tâm sự gần gũi với chồng. Chồng tôi vẫn không mảy may biết những xáo trộn cảm xúc của vợ.
Tôi chăm chỉ cập nhật những hình ảnh hạnh phúc của gia đình lên Facebook như để “đánh tiếng” với anh về thành trì không thể phá vỡ. Sau hơn ba tuần, anh không cố liên lạc với tôi nữa. Cảm giác nhớ anh trong tôi cũng không còn đậm đặc như trước. Thêm hai tuần nữa, tôi thấy buồn cười khi nghĩ về những cảm xúc của mình trước đây. Rõ ràng, đó chỉ là một cơn say nắng.
Đi qua cơn say nắng, tôi mới thực sự trân trọng hạnh phúc mình đang có. Tôi rùng mình khi nghĩ lại, nếu tôi không kiềm chế được, phiêu diêu theo tiếng gọi tình ái, giờ không biết mọi chuyện sẽ ra sao. Tôi không còn quá cay nghiệt với những người phụ nữ ngoại tình vì tin họ chỉ không đủ mạnh mẽ để vượt qua sự chông chênh của lý trí và con tim. Tình cảm không có lỗi. Quan trọng là cách hành xử của mỗi người.